...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Số 1 và số 2 EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Số 1 và số 2 EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Số 1 và số 2 EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Số 1 và số 2 EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Số 1 và số 2 EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Số 1 và số 2 EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Số 1 và số 2 EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Số 1 và số 2 EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Số 1 và số 2 EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Số 1 và số 2

Go down

Số 1 và số 2 Empty Số 1 và số 2

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 11:52 pm

Share 0Tôi 16 tuổi. Theo cảm nhận chủ quan thì tôi không có gì đặc biệt. Như hầu hết những ai bằng tuổi tôi tại cái thành phố mù mịt khói bụi này, việc làm tôi luôn bận rộn suốt ngày là học, học và học. Tôi sống cùng bố mẹ trong căn hộ chưa đầy 40m2 cheo leo trên tầng 4 một khu tập thể cũ kỹ. Nhà tôi nuôi thêm hai con mèo, một con tên ủn ỉn, con kia là Gâu Gâu, cộng thêm một con vẹt. Lợn Con (tên con vẹt) là một con chim vô dụng, chưa bao giờ nói được câu nào ra hồn dù cô chủ của nó (là tôi!) đã dạy dỗ tận tình biết bao nhiêu.


Tôi 16 tuổi. Theo cảm nhận chủ quan thì tôi không có gì đặc biệt. Như hầu hết những ai bằng tuổi tôi tại cái thành phố mù mịt khói bụi này, việc làm tôi luôn bận rộn suốt ngày là học, học và học. Tôi sống cùng bố mẹ trong căn hộ chưa đầy 40m2 cheo leo trên tầng 4 một khu tập thể cũ kỹ. Nhà tôi nuôi thêm hai con mèo, một con tên ủn ỉn, con kia là Gâu Gâu, cộng thêm một con vẹt. Lợn Con (tên con vẹt) là một con chim vô dụng, chưa bao giờ nói được câu nào ra hồn dù cô chủ của nó (là tôi!) đã dạy dỗ tận tình biết bao nhiêu.





Lớp học là nơi đông người nhất tôi từng đến. ở cái chốn đông đúc ấy, tôi được gọi là khúc gỗ, hay từ điển gì đấy, tóm lại là tất tần tật những thứ cưng cứng, nằng nặng, khô khô, và không biết nói. Thực ra tôi thấy mình không đến nỗi khô như vậy. Có thể tôi hơi ít nói và có vẻ sợ đám đông, nhưng ít ra, như mọi người, 75% cơ thể tôi là nước cơ mà! Tiếc rằng đó là ý tưởng duy nhất tôi nghĩ ra để biện hộ cho mình, và thậm chí tôi còn không nói ra điều đó, nên cuối cùng, tôi vẫn cần mẫn trong vai người Việt Nam trầm lặng duy nhất trong cái tập thể 43 con người này. Bốn mươi ba, đó là một số nhiều nhưng lại là một số lẻ. Và tôi cũng là người duy nhất ngồi một mình trong thế giới chỉ toàn những bàn thiết kế cho hai người.





Tôi không thấy phiền vì điều đó. Trái lại, tôi thấy khó chịu khi vào học kỳ 2, bàn của tôi được lấp đầy bằng một nhân vật mới toanh. Tên cậu ta là Nguyễn Hoàng Hà, trùng tên tôi. Tuy nhiên ngoài sự trùng hợp ngoài ý muốn đó ra, tôi và cậu ta không có một điểm chung nào. Cậu ta phá vỡ không khí yên tĩnh xung quanh tôi bằng cái mồm lúc nào cũng hoạt động, chính xác là hầu như lúc nào cũng trong trạng thái phát thanh, nếu không phải là nói, thì nhất định là đang phát ra một món thập cẩm mọi thể loại âm nhạc trên đời. Tôi gọi cậu ta là Số 2 (tôi tự cho mình là Số 1, dù không ai công nhận điều đó!). Số 2 cứ xuất hiện ở đâu là ở đó trở thành môt cái chợ, thật không hiểu nổi mọi người bị điều gì thu hút trong những câu chuyện vớ vẩn của cậu ta. Không chỉ chính Số 2, mà cái điện thoại của cậu ta cũng không để tôi yên, thỉnh thoảng lại ré lên một cách khó hiểu. Bọn ở lớp, và thậm chí là thầy cô, thường chỉ trách móc mấy câu rồi cũng... thông cảm, vì ai chả có lúc thế, nhưng với tôi thì thật không thể chấp nhận được! Không phải vì tôi hẹp hòi gì hơn người khác mà là vì tôi ngồi gần cậu ta nhất, thế thôi!





Tôi cho rằng giống như tôi ghét sự ồn ào ở cậu ta, Số 2 cũng sẽ không ưa gì sự lặng lẽ của tôi. Sau vài hôm cố gắng bắt chuyện với bạn cùng bàn, là tôi, cậu ta gần như bỏ cuộc.





***





Cho đến một hôm.





Số 2 đột ngột phá vỡ nốt 30" ngủ trưa quý giá của tôi bằng cả ngón tay bấm chuông liên hồi và miệng gọi tên tôi ầm ĩ.





Tôi mở cửa. Ngay lập tức, cậu ta phủ đầu bằng một tràng liên thanh:





- Trả vở tớ đây, quyển toán ấy, cậu cầm nhầm, ai bảo đã cùng tên lại còn mua vở giống người ta...





Cậu ta làm tôi chóng cả mặt.





- "Rồi rồi", tôi đáp. Cậu ta đã làm cơn buồn ngủ của tôi sợ quá chạy đâu không biết. "Cậu vào nhà đi, đợi một tí"





Đó là một câu mời xã giao không hơn không kém. Nhưng Số 2 đồng ý. Thế thì tôi cũng chẳng có lý do gì để phàn nàn. "Cậu ta sẽ phải ra khỏi đây ngay thôi", tôi vừa nghĩ vừa lục lọi cặp sách, không ngớt rủa xả mình sao lại lú lẫn đến thế.





Sau màn chào hỏi, cậu ta có vẻ trật tự hơn một chút (chắc là do... lạ nhà). Số 2 ngồi chơi với ủn ỉn và Gâu Gâu. Cái cảnh một thằng con trai cao 1m8 ngồi nghịch với mấy con miu khiến tôi phì cười...





Cảnh trật tự diễn ra không được bao lâu. Năm phút sau, ngay khi tôi đem vở cho Số 2 thì cậu ta đã phát hiện ra Lợn Con. Không đợi tôi cho phép, cậu ta lao thẳng ra ban công, chỗ treo con vẹt và lại tiếp tục ồn ào như mọi khi.





- ôi vẹt à? Nó có biết nói không? Nào, nói đi vẹt, hello, hello...





Thật lố bịch hết chỗ nói! Cố nín cười, tôi cũng bước ra ban công, giảng giải:





- Nó không biết nói đâu, tớ dạy nó mãi một câu mà không được?





- Vô lý, vẹt mà không biết nói à? Hừ, chủ thế làm sao tớ khác được!





Rồi quay sang con vẹt, Số 2 vẫn cứng đầu năn nỉ "Nói đi nào!"





Tôi đã định bỏ mặc cậu ta ở đấy mà "nói chuyện" với Lợn Con thì bất ngờ con chim gào tướng lên "Hoàng Hà dễ thương, Hoàng Hà dễ thương!"





Cái giiiiì? Tôi có nghe nhầm không? Đó là cái câu tôi đã dạy nó cả năm trời, để ca tụng tôi, thế mà kẻ được hưởng thành quả ấy lại là cậu ta!!! Tôi chỉ muốn lao đến mà vặt trụi lông con vẹt ngu ngốc đó. Nhưng trước khi làm việc đó, tôi cần phải thanh minh đã:





- Không không, không phải cậu đâu - tôi cuống quýt giải thích, đầu hoạt động hết công suất để tìm ra lý do hợp lý cho tình huống trớ trêu này nhưng vô vọng. Chẳng lẽ lại kể cho Số 2 sự thật? Không đời nào! Để cậu ta cười thối mũi tôi à?





- Tất nhiên tớ biết là không phải tớ! Lần này thì lại đến lượt Số 2 đáp với một vẻ nín cười khổ sở. Tớ đâu có thích ca tụng mình đến thế?





- ừ, - Tôi xụi lơ, thấy nóng bừng mặt. Chẳng lẽ lại cho cậu ta biết về sự cô độc của tôi, sự thiếu tự tin của tôi...





***





Dù sao thì tai nạn đó cũng đem đến một vài chuyện tốt đẹp, chẳng hạn như việc tôi và Số 2 đã dễ nói chuyện hơn. Thực ra Số 2 cũng có rất nhiều bạn, nhưng không có bạn thân. Trong lớp hay trong giờ chơi, Số 2 thường rất nổi bật, điện thoại của cậu ta luôn bận rộn với những tin nhắn, nhưng khi hết giờ, cậu ta thường ra về một mình, hí hoáy nhắn tin cho những người bạn chẳng mấy khi gặp nhau. Vậy thì cậu ấy cũng đâu khác gì tôi lắm đâu??





Tôi trở nên nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, quan tâm đến những gì Số 2, và đa số người khác thích. Tôi thậm chí còn có thể xung phong phát biểu trước lớp (đó thực sự là một kỳ tích đối với tôi). Người ta nói rằng cách tốt nhất và đơn giản nhất để mọi người biết đến sự tồn tại của mình là hãy lên tiếng. Trước đây không phải tôi không biết điều đó. Nhưng chỉ đến bây giờ tôi mới làm được nó. Tôi không chắc đó có hoàn toàn là nhờ cậu ấy không, nhưng tôi hạnh phúc khi biết rằng "Hoàng Hà dễ thương" không còn chỉ là lời con vẹt nói về tôi một cách vô thức nữa.





***





Số 2 vẫn đến nhà tôi chơi, lý do là "nghe Lợn con ca tụng", nhưng bây giờ, bọn tôi có đủ chuyện để nói với nhau. Tôi và cậu ấy đã dạy được nó nói thêm vài câu nữa, như là "chào cậu, Hoàng Hà" và "Barcelona vô địch" (câu này Số 2 dạy, không biết làm thế nào mà Lợn con cứ nghe lời cậu ta răm rắp, phát âm được cả cái từ loằng ngoằng kia!). Mặc kệ những lời đồn đại về việc hai đứa thân nhau một cách... khó hiểu, chúng tôi chẳng khác gì hai đứa bạn thân.





Mà tôi, không biết từ khi nào hình như đã muốn hơn thế, một chút thôi cũng được!





Và tôi quyết định nói về chuyện đó ngay bây giờ, trước khi tôi có thời gian để nghĩ lại. Tôi lái câu chuyện theo ý mình một cách khó khăn:





- Ê, chúng nó đồn là tớ với cậu... yêu nhau





- ôi giời, quan tâm làm gì? Cậu bạn nói, rồi tiếp tục sự nghiệp dạy nói cho con vẹt.





Tôi thấy mình lại im lặng. Tôi đâu có giỏi dẫn dắt câu chuyện, nhất là khi nó đã ra ngoài dự định của tôi thế này!





- Sao thế? Số 2 đột nhiên quay lại, ngưng một lúc rồi mỉm cười. "Đừng lo, tớ có bạn gái rồi".





Đó là câu trả lời tôi không hề mong đợi...





Hết buổi chiều tôi tiễn Số 2 về trong một tâm trạng không biết nên mô tả thế nào. Vậy là Số 2 đã hiểu nhầm hoàn toàn ý của tôi. "Đúng là ngốc...", tôi nghĩ trong sự thất vọng không sao dừng lại được. Tôi cố gắng vỗ về mình bằng cách nhìn vào khía cạnh tốt đẹp nhất của sự việc, chẳng hạn như ít ra tôi cũng biết được sự thật, hay là thật may mắn khi mình vẫn chưa kịp nói gì. Tuy vậy tôi vẫn không biết làm cách nào để lấp đầy chỗ trống mình đã lỡ dành cho một người và biết rằng người ta sẽ chẳng bao giờ ghé qua nơi đó... Sụp đổ, đổ vỡ, tan vỡ... là những từ tôi cần để tự nói về mình lúc này... Có lẽ thế, một chút bi kịch hoá có thể làm tôi bớt căng thẳng hơn chăng?





Tôi để mặc mình trôi theo mớ cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn ấy cho đến khi Số 2 quay lại nhà tôi vào buổi tối khuya. Thực sự thì lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nói chuyện, nhưng sự ồn ào cố hữu của Số 2 một lần nữa kéo tôi theo. Lôi xềnh xệch tôi xuống cầu thang, Số 2 giải thích "có vài điểm cần làm rõ về câu chuyện chiều nay..."





Khi hai đứa xuống được tầng 1, Số 2 hít một hơi dài rồi bắt đầu không ngừng lại:





- Đây, thứ nhất là những sự thay đổi của cậu là do cậu chứ không phải là tớ, thứ 2 là cậu không cần một người yêu cậu để cảm thấy mình đặc biệt, vì bản thân cậu đã là duy nhất trên đời rồi, thứ 3 là tớ đủ hiểu để biết rằng chuyện gì đang diễn ra với cậu, kể cả chuyện chiều nay, và cuối cùng là sau khi nghe các điều trên, hi vọng cậu sẽ thấy mọi chuyện... sáng sủa hơn. Thôi, bài diễn văn kết thúc. Hãy suy nghĩ về những gì tớ nói. Mai gặp lại ở lớp. Bây giờ thì lên nhà đi!





Số 2 phóng vụt đi mà không đợi tôi chào. Đó là một thái độ bất lịch sự nhất mà tôi từng biết nhưng nó thực sự làm tôi thấy khá hơn. Dù chỉ một chút. Đếm từng bậc một lên gác tư, những gì Số 2 nói dần chiếm chỗ của những ý nghĩ ám ảnh mình suốt buổi chiều. Khi mở cửa nhà ra, ủn ỉn và Gâu Gâu lại quấn lấy chân tôi, tiếng Lợn Con lại từ ban công vọng vào "Chào bạn, Hoàng Hà", "Barcelona vô địch"... Tôi mỉm cười, có lẽ Số 2 rất quan trọng với tôi, theo một cách khác với cách tôi đã nghĩ. Và cho dù đó là cách nào, thì sự thật vẫn là cậu ấy đã làm cho tất cả những thứ phức tạp xung quanh tôi trở nên thật đơn giản.





Sáng mai, khi gặp Số 2 ở lớp, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết điều này.





Có những chuyện không cần nói mà vẫn hiểu, nhưng cũng có những điều cần được nói ra, để một ai đó biết rằng mình thực sự cảm ơn họ vì rất nhiều hay vì chỉ một điều...




Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết