...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Con ốc sên bò trên cửa sổ EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Con ốc sên bò trên cửa sổ

Go down

Con ốc sên bò trên cửa sổ Empty Con ốc sên bò trên cửa sổ

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 11:36 pm

TV phụt tắt. Căn phòng im phắc. Mồ hôi ướt đầm lưng áo, Nguyên Anh run rẩy nhấn nút "open". Nó không thể tin nổi việc mình vừa làm. Tiếng cửa đĩa rè rè bật mở. Nguyên Anh sợ hãi nhìn chiếc đĩa màu hồng nằm im trong ổ máy nhìn nó như chế nhạo. "Cái gì thế này? Mình đang cầm một cuốn phim đen? Mình vừa xem phim đen…?".
Hình ảnh đoạn phim khủng khiếp ấy chợt hiện về trong đầu nó, rõ ràng như một chiếc máy chiếu. Nguyên Anh lắc mạnh đầu, cố xua đi cái cảm giác ghê rợn đang ám ảnh trong tâm trí. Chiếc đĩa…Sáng nay…Thằng bạn...Nguyên Anh cứ ngỡ đó là chiếc đĩa ghi lại cảnh tập luyện của đội Ý, chiếc đĩa nó đã phải ỉ ôi cả tháng để được ''rinh" về, chiếc đĩa nó giật vội trong cặp thằng bạn lúc ở nhà xe... Cơn giận giữ chợt bùng lên! Nguyên Anh bặm môi ấn điện thoại, những chiếc nút kêu lên be be dưới ngón tay xì khói của nó. Đầu dây bên kia tiếng thằng bạn "Alô" uể oải.


- Ông có biết hôm nay ông đưa cho tôi cái gì không hả? - Nguyên Anh gằn giọng. Có lẽ nó sẽ không ngần ngại quẳng ngay thằng bạn xuống tầng một nếu nó ở đây bây giờ.


Tên bạn hẳn cũng cảm thấy sự đe doạ trong giọng nói bên kia, nói ú ớ như phân bua:


- Chẳng phải bà cầm cái đĩa đội tuyển Ý rồi còn gì. Hôm nay lúc về đứa nào giật trong cặp tôi hả? Cái đĩa màu xanh, nhớ ra chưa...!


- Tôi đang cầm cái đĩa màu hồng...


Đầu dây bên kia chợt im lặng. Một lát thấy tiếng thằng bạn cười khe khẽ.


- À, cái đĩa màu hồng ấy hả. Bà chưa xem đấy chứ! Thôi mai mang đi, tôi sẽ đưa cho bà cái đĩa Italy...


- Đó là một đĩa phim sex - Nguyên Anh cất giọng như một công tố viên - Ông đã xem nó phải không? Tôi chẳng ngờ...


- Bà đang giận tôi đấy à?


- ...


- Thực tôi chẳng có mục đích gì xấu đâu. Thì cũng, ờ,... tò mò một chút thôi. Với lại tôi có định làm gì xấu đâu. Tôi cũng chẳng biết có nên đổ cho tâm lí tuổi này không, nhưng...Mà có phải một mình tôi đâu. "Thằng bé ngoan hiền" của bà còn thế nữa mà... Tôi...


Nguyên Anh dập cộp máy. Những thằng bạn mà nó vẫn cho là nhí nhố, vẫn tưởng rằng trẻ con mà lại... Đài báo dạo này đưa nhiều về chuyện rò rỉ "sách báo đen" vào trường học. Mỗi lần nghe tin Nguyên Anh đều thấy bất bình và ghê sợ, nó chẳng ngờ, bên cạnh nó, tệ nạn ấy cũng đang diễn ra. Nó bặm môi mở vòi nước, mong những tia nước mát lạnh xua tan những hình ảnh khủng khiếp và nỗi thất vọng đang dâng đầy trong mắt.


Khu phố đã chìm sâu vào giấc ngủ. Thi thoảng một vài chiếc xe đi qua, hắt lên tường những chiếc bóng loang lổ. Nguyên Anh không tài nào dỗ mình vào giấc ngủ. Tại sao bọn bạn nó lại làm thế ? Toàn những đứa học khá, nếu không kể mấy trò nghịch ngợm trẻ con, chúng nó toàn những đứa ngoan đấy chứ. hay là nó đã quá cường điệu?? Những hình ảnh trong cuốn băng chợt xâm lấn tâm trí nó. Không, không...! Nguyên Anh vùng dậy, mở tung cửa sổ. Chợt ánh mắt nó chạm phải tia nhìn soi mói của chiếc đĩa màu hồng. Chiếc đĩa nháy mắt một cách ranh ma với nó.


- Cô không muốn tôi kể cho nghe những chuyện hay ho sao?- chiếc đĩa ngọt ngào lên tiếng, lại nháy mắt một cách đểu cáng - Cô thấy tôi đáng sợ ? Không, không hề. Nếu đi sâu vào vấn đề thêm chút nữa, cô sẽ thấy tôi rất đáng yêu là đằng khác... Không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi đông đảo đến như thế, phải không nào? Cũng đâu phải tự dưng người ta lại tìm kiếm chúng tôi cho bằng được như thế? Đủ mọi thành phần, lứa tuổi... - nó nhìn thẳng vào khuôn mặt khiếp sợ của Nguyên Anh, cất giọng cười the thé - Bởi chúng tôi rất hữu ích, rất hữu ích... Chúng tôi cũng nói về giáo dục giới tính ấy chứ! Ha! Ha! Ha!... Giáo dục, chúng tôi cũng giáo dục...


Hãy nghĩ kĩ mà xem. Chúng tôi sẽ không tồn tại lâu nếu mọi người không thấy chúng tôi là cần thiết... Cô đâu có ý định gì xấu khi dùng chúng tôi vào việc giáo dục giới tính. Ở lứa tuổi của cô điều ấy lại là cần thiết ấy chứ, tìm hiểu những điều chưa biết có gì là sai...



"Nó nói gì thế nhỉ?" Bây giờ thì chiếc đĩa đang nheo mắt quan sát Nguyên Anh. Lời nói của thằng bạn lúc chiều vang lên trong đầu nó, "tâm lí tuổi này thôi mà...". Nguyên Anh thấy chân tay mình như bị đóng băng. Nó khẽ nhấn chiếc nút bé xíu và gần như nín thở khi cửa đĩa từ từ mở ra... Chiếc đĩa hồng run rẩy trong tay nó. "Chỉ là tâm lí thôi, chỉ là tâm lí... " một giọng nói mơ hồ văng vẳng bên tai Nguyên Anh. Cửa đĩa đóng sập. "Mình đang làm cái gì thế này?". Một đoạn nhạc du dương ngân lên. "Mình đang làm gì thế...?" Chiếc điều khiển trong tay ướt đầm, Nguyên Anh tưởng người mình như đông cứng.


- Con gái chưa ngủ à ? - tiếng bước chân bố ngoài hành lang


Chiếc điều khiển trong tay Nguyên Anh thảng thốt rớt xuống sàn gạch gây một tiếng động đinh tai.


- Cái gì thế hả con?- Giọng bố hốt hoảng.


- Con làm rơi cái đồng hồ bố ạ. Con ngủ quên mất nên chưa tắt đèn...- Nguyên Anh nắm chặt thành giường, cố nén xuống nỗi sợ hãi đang làm nó tê liệt.


- Ngủ sớm đi con ạ ! Ngày mai còn đi học.


- Vâng !



Cho tới khi tiếng chân bố xa rồi, Nguyên Anh mới dám thở lại.


"Mình đã làm gì thế! Bố mà biết thì... Trời ơi, mình nghĩ gì mà lại làm thế...!" Nước mắt ở đâu chợt tới khiến Nguyên Anh thấy sống mũi mình cay cay...



***



Buổi sáng tới lớp, Nguyên Anh có cảm giác một quả bóng đang nẩy tưng tưng trong đầu nó. Có lẽ mặt nó hôm nay dán đầy chữ " warning" nên thằng bạn chỉ dám nhìn trộm rồi lủi thủi quay đi. Nguyên Anh giật mình thon thót mỗi khi ai đó nhắc tới mấy từ "giới tính", "đĩa phim"... Bọn con gái đang chu mỏ bàn tán về vụ hai học sinh trường X bị báo chí đưa tin rầm rộ.


...Đầu óc nó quay cuồng. Hẳn trông nó phải thảm lắm nên mới chẳng khó khăn gì để thầy Lí tha bổng cho về sớm. Nguyên Anh lang thang trên con phố thân thuộc. Đường về nhà hôm nay sao dài thế...


Nhà vắng tanh. Nguyên Anh lặng thinh ngắm từng giọt nắng khe khẽ rớt xuống khung cửa sổ xanh, trong suốt. Nó vẫn không hiểu vì sao cuốn băng ấy lại có thể ám ảnh nó. Một đứa đến cảnh người ta "kiss" nhau trên phim cũng phải đỏ mặt không dám nhìn như nó mà lại... Phải chăng trước đây mọi người đều nhầm, cả nó cũng nhầm, nó không phải là một cô gái ngoan ư...? Một chú ốc sên ngơ ngác, rụt rè từng bước trên khung cửa xanh ngập nắng. Đôi râu khe khẽ đung đưa trong ánh nắng. Nguyên Anh thích thú ngắm chú ốc sên bé nhỏ. Lại thấy mình cũng giống nó. Thật bé nhỏ, ngơ ngác mà cuộc sống lại rộng lớn đến thế. Bao nhiêu khó khăn, cám dỗ, bao nhiêu cạm bẫy chỉ trực nuốt chửng lấy những con người bé nhỏ như nó... Nguyên Anh nhẹ nhàng đưa chú ốc sên ra vườn. Có lẽ ở đó chú sẽ được an toàn giữa cây lá.




***



Trạm xe buýt giờ tan tầm đông quá! Nguyên Anh hoà mình vào dòng người tấp nập cùng những chuyến xe mang niềm vui về nhà. Xe đông nghẹt. Một bàn tay khẽ đập lên vai, nó ngơ ngác quay lại.


- Cái này của bạn phải không ?



Một cậu con trai trong màu áo xanh tình nguyện quen thuộc nhìn nó thân thiện hỏi, ánh mắt đang cười của cậu làm Nguyên Anh thấy bối rối. Nhận lại cuốn sách đánh rơi, nó chỉ biết lí nhí cảm ơn. Cậu bạn ôm trong tay rất nhiều tờ rơi, dường như cậu ta đang tuyên truyền cho một câu lạc bộ nào đó. Những hình vẽ ngộ nghĩnh khiến Nguyên Anh tò mò. Bắt gặp ánh mắt nó, cậu bạn nhanh nhẹn đưa cho Nguyên Anh một tờ quảng cáo đầy màu sắc.


- "Câu lạc bộ Sức khoẻ sinh sản vị thành niên". Bọn mình có rất nhiều hoạt động thú vị, nếu cậu muốn tham gia thì đừng ngại nhé!



Cậu ấy cười rất tươi, và cả Nguyên Anh nữa, nỗi lo âu giờ đây không còn đọng lại trong nụ cười của nó. Bởi nó biết ngày mai nó sẽ tới đâu. Ốc sên sẽ lại được an toàn, phải không?


Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết