...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Đáng tiếc không phải anh EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Đáng tiếc không phải anh EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Đáng tiếc không phải anh EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Đáng tiếc không phải anh EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Đáng tiếc không phải anh EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Đáng tiếc không phải anh EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Đáng tiếc không phải anh EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Đáng tiếc không phải anh EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Đáng tiếc không phải anh EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Đáng tiếc không phải anh

Go down

Đáng tiếc không phải anh Empty Đáng tiếc không phải anh

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 5:50 pm

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời một con người, chẳng phải chính là, dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, cố chấp níu giữ những thứ không nên níu giữ…

Tháng Tám năm đó, khí áp rất thấp, nắng như lửa đốt, không hề có một gợn gió nào.

Lẽ ra phải ở trong phòng mở điều hòa và nhấm nháp đồ ăn ngon, thì lúc này tôi lại đang bị giam chân trong hoa viên ở một khu dân cư nhỏ, ngược lại với dáng vẻ hung hăng tức giận của Lâm Sâm, nét mặt tôi vô cùng điềm tĩnh.

“Tại sao lại lừa anh?” Lâm Sâm lườm tôi, giọng nói sắc lạnh. Đột nhiên tôi cảm thấy ánh mắt của anh còn lạnh hơn cả khí lạnh của máy điều hòa, nó khiến những giọt mồ hôi đang chảy trong người tôi bị thấm khô.

“Em lừa anh cái gì?” Tôi chớp chớp mắt ngây thơ, biết rõ còn cố hỏi vặn lại.

“Đưa thông báo trúng tuyển của em cho anh.” Anh kéo chiếc balo tôi đang khoác trên vai, trong khi tôi cố gắng để giằng lại nó.

Tôi cười nhưng mặt lộ rõ vẻ cảnh giác, “Cũng giống như của anh thôi, có gì mà phải xem.”

Anh hừ một tiếng, lạnh lùng áp sát thân hình cao lớn vào gần tôi, tôi sợ hãi lùi lại một bước, “Đưa anh xem là được chứ gì, có cần phải hung hăng như vậy không?”.

Tôi miễn cưỡng lấy tờ thông báo nhập học từ trong ba lô ra ném về phía anh, lo sợ cúi gằm mặt, nếu thấy tình thế bất lợi là phải co chân chạy ngay.

Thấy anh mở phong thư với dáng vẻ vội vàng thảm hại, khuôn mặt trắng muốt trong giây lát chuyển sang đỏ bừng, một lúc sau thì mặt hoàn toàn xanh mét, căng thẳng.

Tôi thầm than trong đầu, vừa định nhấc chân lên thì vai đã bị cánh tay rắn như sắt của anh giữ chặt. Đương nhiên là tôi đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra ròng ròng, nhưng vẫn phải làm bộ mặt cười, “Nếu xem xong rồi thì trả lại em, em còn phải dùng nó để làm thủ tục nhập học.”

“Em…” Lâm Sâm cúi đầu mắng nhỏ câu gì đó, mà tôi không nghe rõ, nhưng cũng chẳng dám hỏi lại, càng cố giằng tay ra càng bị anh nắm chặt hơn.

“Diệp Tử, em có tim hay không hả?”

Tôi cười nhẹ như mây, nhún nhún vai, “Lâm Sâm, anh chẳng hiểu em gì cả.”

“Anh không hiểu em?” Nhìn thấy bộ dạng như sắp phát điên của anh, tôi im lặng. Con người này trước mặt bất kỳ ai cũng luôn giữ vẻ điềm tĩnh đạo mạo, lễ phép nhã nhặn, chỉ duy nhất khi đối mặt với tôi, lúc nào cũng bị tôi chọc cho tức tới mức phải nhảy dựng lên, đôi lúc tôi cũng tự kiểm điểm bản thân mình, phải chăng tôi đối với anh như thế là quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình?

Miệng tôi hơi nhếch lên, tay sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời, không một gợn mây, thật là một ngày đẹp trời.

“Món ăn em ghét nhất là…”

“Hồ tiêu.”

“Màu sắc mà em thích nhất là…”

“Màu tím.”

“Cầu thủ bóng đá em hâm mộ nhất…”

“Batistuta.”

“Ca sĩ mà em thích nhất là…”

“Trương Tín Triết.”

“…”

“Không còn gì để nói nữa?”

“…”

“Em còn dám nói là anh không hiểu em?”

Lúc đó, người đi lại trong hoa viên cũng bắt đầu nhiều, mọi người đi qua đi lại đều quay sang nhìn chúng tôi, bị người ta nhìn trong hoàn cảnh này thật không dễ chịu chút nào, tôi phải nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu nói, “Lâm Sâm, vậy anh có biết em thích mẫu đàn ông như thế nào không?”

“…” Sau một lúc im lặng, anh rất tự tin nói, “Giống như anh”.

Tôi á khẩu, da đầu đột nhiên thấy ngứa ghê gớm, được lắm, sự tự cao tự đại đến một mức độ nào đó cũng trở thành một đức tính tốt đẹp.

“Lâm Sâm, ngay từ đầu em đã từ chối anh, là bởi vì em biết anh không phải là người đàn ông em muốn.” Nói vậy chắc cũng đủ rõ ràng rồi, thực ra không phải là tôi không có trái tim, chỉ là trước khi gặp được người con trai mà tôi thích, thì trái tim đó được giấu ở một nơi an toàn.

Anh ấy hít sâu một hơi, tay bám vào cành cây khô gần đấy, “Anh vẫn cho rằng, tới một ngày nào đó em sẽ cảm động.”

Không sai, ba năm học trung học, mỗi buổi tối về nhà muộn anh đều đưa tôi về; nếu không có sự giúp đỡ của anh, thì thành tích học tập của tôi cũng không thể tiến bộ nhanh đến thế, đến cả thầy giáo và cha mẹ cũng đều cho rằng chúng tôi là một đôi, vì sự tiến bộ về mặt học tập của tôi nên đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho việc “yêu sớm” này.

Nhưng cảm động không có nghĩa là thích. Cảm động mà yêu và thương hại mà yêu cũng giống nhau, đều khiến tôi không thể chấp nhận được.

“Lâm Sâm, đừng lãng phí thời gian vì em nữa, vô ích thôi.” Thốt ra những lời này, tôi nghĩ chắc chúng tôi đến làm bạn thông thường cũng không thể được nữa.

Ánh mắt anh lạnh băng lướt qua tôi, tự nhiên tôi thấy sốt ruột một cách hết sức vô cớ. Nhìn thấy anh từ từ đưa tay lên, tôi nhắm chặt mắt lại, nghĩ thầm: Lâm Sâm, nếu anh dám đánh em, thì anh không phải là đàn ông.

Tay đột nhiên như bị ấn mạnh, hình như đang nắm thêm thứ gì, tôi mở mắt liếc xem, thì ra là tờ giấy thông báo nhập học mà Lâm Sâm vừa nhét trả. Xong, anh nhẹ nhàng nói “Tạm biệt”, và quay người bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng anh, lẽ ra lúc này đây tôi phải cảm thấy vui vì đã thoát khỏi sự ràng buộc từ anh, nhưng không hiểu vì sao lại chỉ dậy lên cảm giác đau đớn mất mát.

Về tới nhà, reo mình xuống ghế sofa, tôi cứ ngồi vậy, trầm ngâm.

Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết