...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Hoàng tử và công chúa EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Hoàng tử và công chúa EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Hoàng tử và công chúa EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Hoàng tử và công chúa EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Hoàng tử và công chúa EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Hoàng tử và công chúa EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Hoàng tử và công chúa EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Hoàng tử và công chúa EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Hoàng tử và công chúa EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Hoàng tử và công chúa

Go down

Hoàng tử và công chúa Empty Hoàng tử và công chúa

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 10:13 am

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:

+Dương Triệu Vỹ : Hoàng tử hoàn hảo về mọi thứ (ngoại hình, cách ăn nói, học tập,.....), có thói ăn chơi, thay bồ như thay áo, thích chọc ghẹo người khác khiến cho người ta điên máu(tuy vậy các nàng vẫn rất mê). 18 tuổi. Có danh hiệu là hot prince(vì là hoàng tử mà). Vỹ có người cha sở hữu một gia tài đồ sộ, lại là người phóng khoáng nên cho Vỹ xài tiền, ăn chơi thoải mái, tuy vậy giữa mọi người trong gia đình luôn có khoảng cách và sự lạnh lẽo.


+Hà Nhật Linh : Nàng vốn là công chúa nhưng không may bị lạc, được một gia đình tốt bụng đem về nuôi. Gương mặt Linh không đẹp nhưng dễ thương. Linh học rất siêu, vì trong đầu cô luôn có ý nghĩ phải học thật giỏi để cho cha mẹ mình sau này có được cuộc sống đầy đủ, không phải lo lắng nhiều như bây giờ nữa. 17 tuổi. Gia đình cô tuy nghèo nhưng lại rất ấm áp, vui vẻ.


+Hoàng Minh Duy : Có một gương mặt đẹp không thua gì Triệu Vỹ nhưng thay cho sự lạnh lùng ở Vỹ, Duy mang sự ấm áp. 18 tuổi. Tuy không phải là hoàng tử nhưng gia đình Duy cũng rất giàu (Mẹ Duy là giám đốc một công ty quảng cáo nổi tiếng).


+Vũ Ngọc Anh : Cũng là một nàng công chúa, rất chảnh chọe, luôn cho mình là bà hoàng, đi đến đâu cũng tung hoành, làm khổ người khác như niềm vui của cô. Anh sở hữu một sắc đẹp son phấn(không hề tự nhiên mà hoàn toàn là do trang điểm mà có). Cô rất mê Vỹ, lúc nào cũng lon ton theo anh như một cái đuôi không bao giờ có thể bị đứt. 17 tuổi. Gia đình cô cũng giống như gia đình của Vỹ


+Nguyễn Trọng Nam : Là con trai duy nhất của ông chùm xã hội đen. Tuy gương mặt chỉ ở mức trên trung bình một tý nhưng Nam luôn được các nàng ngưỡng mộ vì Nam rất giỏi võ và học cũng rất siêu. 18 tuổi.


+Trương Ngọc Lam : Bạn thân của Linh, tính tình thân thiện, dễ thương, nhí nhảnh. Trên đầu cô luôn gắn những phụ kiện to tướng như con bướm hay cái nơ. 17 tuổi. Cô là con gái của ông chủ tập đoàn xe hơi nổi tiếng.
Chap 1



.



.


(Chap này là quá khứ, lý do tại sao Linh là công chúa thất lạc !)


(Câu truyện diễn ra từ 14 năm trước, khi Linh chỉ mới 3 tuổi)


Ở một tòa lâu đài to lớn tọa lạc tại một vương quốc nhỏ có 2 ông vua và 2 hoàng hậu đang cười nói rất vui vẻ, gần đó có 2 đứa bé đang chơi đùa trên đồng cỏ:


-Này!Cậu thấy đẹp không?-Linh chìa một bông hoa bồ công anh mà cô bé đã "nhẫn tâm" bứt ở đâu đó trong đồng cỏ.


-Xì!Đồ con gái!Tôi không thích chơi với con gái!(Hix, mới 4 tuổi mà thế này đấy)


-Tại sao thế?-Linh hỏi và bắt đầu rơi lệ


-Đó chưa gì đã khóc rồi, đúng là đồ con gái, mít ướt chết được, tôi không chơi với cậu đâu, nín đi thì may ra tôi đổi ý


-Thật hả?-Nghe vậy Linh lập tức không khóc nữa.


-Không!


-Ơ cậu dám lừa tớ.


Tiếp sau câu nói đó là 2 đứa trẻ rượt nhau chạy vòng quanh đồng cỏ. Cha Linh thấy được cảnh tượng đó liền quay sang nói với ông vua nọ:


-Sau này chúng ta cho chúng cưới nhau được đấy!


-Cũng có lý nhĩ, thế thì 2 vương quốc của chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt hơn nữa


Hai bà vợ cũng gật gù. Sau đó mọi người cùng cười nói và bàn về những kế hoạch cho tương lai


Nhưng trong lúc họ nói chuyện thì họ đã không nhận ra 2 đứa con của họ đã chạy ra khỏi tầm quan sát của họ.


Cậu con trai hết sức liền núp vào một cái cây to.


Linh không thấy nên cứ tưởng cậu ta chạy nhanh quá, liền cố hết sức chạy thẳng cho tới lúc ra khỏi cái đồng cỏ mênh mông rộng lớn, cô mới chợt nhận ra mình đã bị lạc, cô khóc thật lớn. Sau đó trong đầu cô bé bỗng lóe lên một ý tưởng : Chạy ngược lại thì chắc chắn sẽ tìm được lâu đài. Nhưng với đôi mắt đẫm nước, mọi hình ảnh xung quanh nhòe đi, không còn xác định được phương hướng nên thay vì chạy ngược vào đồng cỏ, Linh lại chạy theo hướng khác. Chạy mãi mà vẫn không thầy lâu đài đâu, Linh loạng choạng, ngã nhào ngay trước một căn nhà nhỏ, vì chân bị trầy, chảy máu nên Linh đau quá, không đứng dạy được nữa, và cứ thế, Linh ngồi đó và khóc đến sưng cả mắt.


Bỗng một người phụ nữ bước từ trong ngôi nhà đó ra, đỡ Linh dạy và ân cần hỏi:


-Sao con ngồi đây?


-....-Linh mãi khóc nên không trả lời.


-Sao con khóc thế?


-....


-À!Con bị đau chân à?Vào nhà để cô giúp con băng bó nhé!-Người phụ nữ đó nhìn vào chân Linh và phát hiện ra chân Linh đang chảy máu.


Linh gật đầu và theo người phụ nữ vào nhà.


Cùng lúc đó, cậu con trai quay lại lâu đài thì các ống bố bà mẹ mới ngạc nhiên:


-Linh đâu con?


-Ơ!Con không biết!


-Sao lại không biết?Nãy con còn chơi với nó mà


-Nhưng nó chạy đi đâu mất rồi. Con tưởng nó quay lại đây chứ?


-Thôi chết rồi!LINH ƠI!-Cha Linh la lên.


Sau đó một lực lượng lập tức được huy động để tìm Linh. Nhưng vô vọng vì Linh đã chạy đi quá xa.


~ Tại nhà người phụ nữ nọ ~


Linh đã được bôi thuốc và băng bó lại. Lúc này Linh đã bình tĩnh và không khóc nữa. Người nọ mới bắt đầu hỏi:

-Cháu chạy đi đâu mà lại bị thế này?


-Cháu tìm bạn


-Bạn cháu?


-Vâng


-Sao bạn cháu lại bỏ cháu?


-Bọn cháu chơi rượt đuổi, nhưng sau 1 hồi cháu không thấy bạn ấy đâu nữa, nên cháu chạy đi tìm và cháu bị lạc

-Vậy nhà cháu ở đâu? Cô đưa cháu về


-Cháu...cháu...k...không...biết-Linh nói mà mắt đã rưng rứng nước mắt


-Thôi nín đi cháu, cháu cứ ở đây vài hôm vậy, chắc chắn bố mẹ cháu sẽ tìm cháu mau thôi
Linh không nói gì, chỉ gật đầu.


Nhưng rồi thời gian dần trôi qua, không ai đến tìm Linh vì không ai nghĩ rằng Linh lại chạy đi xa như thế. Dĩ nhiên mọi chuyện sẽ đơn giản vô cùng nếu Linh biết thân phân của mình là công chúa. Nhưng Linh lại không biết (thế mới khổ!). Và rồi vì thấy Linh tội nghiệp, bị cha mẹ bỏ rơi nên người phụ nữ đó đã nhận Linh làm con nuôi và Linh cũng rất vui vì thấy mẹ mới của mình rất tốt.


(Vì lúc đó còn quá nhỏ, lại gọi người đó à mẹ nên khi lớn lên Linh cũng không nhớ đến việc mình là con nuôi chứ không phải con ruột).
Chap 2




.




-LINH ƠI!


-Dạ con xuống ngay ạ!


Xin tự giới thiệu với các bạn, mình tên là Hà Nhật Linh, năm nay mình 17 tuổi rồi nhé! Mình đang học tại một ngôi trưởng nhỏ gần nhà mình, nhưng đó chỉ có thể coi là quá khứ thì đúng hơn. Tại sao ư? Vì mình học siêu lắm nhé! Mình vừa được một học bỗng toàn phần tại một ngôi trường cực kì to và đẹp, và hôm nay chính la ngày đầu tiên mình đến trường mới, đó cũng là lý do mẹ mình phải la hét nãy giờ đó.

-Ăn sáng nhanh đi con


-Dạ


Mẹ mình đó, mẹ hiền và tốt lắm, mẹ không có chồng đâu, nên mẹ vẫn luôn thương mình nhất, đến giờ mình vẫn không nhớ tại sao mình lại tồn tại, nhưng lại ngại hỏi mẹ nên đương nhiên là mình cũng không có cơ hôi biết điều đó rồi. Vì sinh sống ở vùng nông thôn nên mẹ làm nông dân, kim luôn bán tiệm tạp hóa, đương nhiên là trong lúc mẹ không phải ra ruộng rồi, còn những lúc mẹ phải đi chăm lúa thì mình thường trông tiệm giúp mẹ, còn lúc mình cũng bận thì mẹ sẽ nhờ đến quyền trợ giúp của mấy đứa trẻ hàng xóm. Chúng nó lanh lẹ và cũng tốt lắm, trả công cho chúng nó chỉ cần 1 viên kẹo là đủ. À, còn một chuyện nữa cực kì là quan trọng, đó là : mẹ mình còn rất trẻ nhá!


-Ăn nhanh còn đi học nữa con, trường ở xa lắm, coi chừng trễ học đó!


-Dạ! Xong ngay ạ


Ăn xong bữa sáng, tôi lấy chiếc xe đạp quen thuộc của mình nhưng đã được sửa sang và sơn lại, trông nó bây giờ cứ như một chiếc xe đạp mới mua về vậy. Tôi không muốn bị quê ngay ngày đầu tiên ở trường mới đâu, vì tôi nghe nói họ toàn là nhà giàu thôi.



~oOo~

Sau cả tiếng đồng hồ đạp xe thì tôi cũng đã đến được ngôi trường đó. Là trường Quý Tộc, không chỉ là cái tên, mà theo như tôi biết thì trường này cũng toàn dạy cho quý tộc, tức bọn nhà giàu kênh kiệu và cả hoàng tử công chúa gì đó nữa. Tôi không thích họ, một phần vì tôi muốn giàu có như họ, một phần vì họ thực sự không hề biết cư xử lịch sự, họ luôn luôn châm chọc những đứa nhà nghèo như tôi. Tôi biết rõ vì thậm chí những đứa nhà khá giả còn chê tôi thậm tệ mà.


Trường Quý Tộc to lắm, có khi gấp 100 lần căn nhà nhỏ của mẹ con tôi ấy chứ! Trường sơn màu kem, cánh cổng màu đen to đùng, chắc là xe tải cỡ lớn cũng đi qua được, trường có nhiều cây xanh được tỉa tỉ mĩ, tạo thành một lối đi từ cánh cổng, xuyên qua sân cỏ (nói là sân cỏ nhưng thật ra lối đi là xi măng còn hai bên là cỏ) và đến tòa nhà chính.


Đứng ngẩn ngơ nhìn trưởng một hồi tôi mới dần tỉnh ra và bắt đầu bước chân vào cánh cổng to đó. Vừa vào trong tôi liền nghe thấy một giọng nói rất trầm :


-Xin chào tiểu thư ạ


Tôi giật mình quay mặt về phía giọng nói. Đó là một người đàn ông tóc đen, có lẫn vài cộng tóc bạc, mặc áo vest đen trông rất sang trọng. Nhìn sơ qua ông giống như một quản gia, nhưng theo suy nghĩ của tôi, chắc chức vụ của ông là giám thị. Tôi mĩm cười :


-Dạ cho cháu hỏi, có bãi giữ xe đạp ở đây không ạ?-Vừa nói tôi vừa nhìn chiếc xe đạp mà mình đang dắt đi.


-Thưa tiểu thư, ở đây thường chỉ có chỗ để xe hơi, còn xe đạp thì....


Ôi thôi! Thế là tiêu tôi rồi, tôi liền dắt xe đạp ra ngoài, nhìn quanh thì tôi thấy ở cách trường không xa có một phụ nữ ngồi cạnh xe nước của mình. Mừng như vớ được vàng, tôi chạy thật nha đến :


-Cô ơi!


-Sao cháu?


-Cô cho cháu để nhờ xe đạp trong nhà cô được không ạ? Cháu sẽ trả tiền và ủng hộ nước giúp cô

-Cũng được, không cần thiết phải trả tiền đâu cháu, mà cháu học trường đó sao?-Vừa nói xong cô chỉ tay về phía trường Quý Tộc


-Vâng ạ


-Vậy sao cháu lại đi xe đạp?Cô cứ tưởng học sinh trường đó toàn đi xe hơi chứ?


-VẬY HẢ CÔ?-Tôi la lớn đầy kinh ngạc


-Ừ, cô thấy học sinh trường đó giàu lắm mà


-Ơ...cháu chỉ là nhận học bỗng thôi ạ, nhà cháu xe máy còn không có nữa, lấy đâu ra xe hơi như họ


-Ừ thôi được rồi, cháu cứ để xe ở đây, ra về rồi lấy


-Dạ...dạ...cháu cảm ơn cô nhiều lắm


Xong, đã xử lý được vụ xe đạp, tôi mừng rỡ chạy về trường


Vê đến trường, tôi theo thầy giám thị (tức người đàn ông trong cứ như quản gia ban nãy) vào gặp thầy hiệu trưởng để nhận lớp và nghe về một số quy định của trường đối với học sinh, điều kì lạ là những quy định đó không quá nhiều mà cũng không hề nghiêm khắc, chắc vì ở đây toàn quý tộc nên họ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng nếu như quá nghiêm khắc.

Sau khi đã nhận sách vở, thời khóa biểu, tôi đi tìm cái tủ của mình (trường có những ngăn tủ để học sinh chứa sách vở, không cần phải mang tới mang lui nhiều). Bước đi trên hành lang, tôi chăm chú đọc tờ giấy chỉ địa điểm cái tủ và đôi khi tôi lại ngửa mặt lên xem tới chỗ cái tủ chưa. Thật kì lạ vì tôi thấy trong nguyên một hành lang dài đầy tủ, có 2 đôi tủ nổi bật nhất (tức là 4 cái tủ, 2 cái tủ kế nhau là 1 đôi), 1 đôi màu hồng, 1 đôi màu vàng, trong khi tất cả những cái tủ còn lại màu trắng. Tôi thấy thật lạ, không biết ai mà thích chơi nổi thế nhĩ?


Sau khi đã cất bớt sách vở vào tủ, tôi đi xuống đại sảnh, nơi học sinh tụ tập nhiều nhất. Vì còn lâu mới vào học nên đại sảnh vẫn chưa đông lắm. Tôi đứng ở trên nhìn xuống, chủ yếu là để ngắm bao quát tất cả. Mắt tôi dừng lại ở một anh chàng rất điển trai đang bị bao vây bởi 1 lũ con gái dại trai, anh chàng rõ ràng là muốn được yên nên nói một điều gì đó rồi cười một cái, xong thì đi qua lũ con gái và biến mất luôn. Anh ta cười đẹp lắm, làm tôi chỉ muốn ngất đi thôi. Vừa lúc đang mơ màng, bỗng tôi nghe tiếng cái nữ sinh la rất to :


-A!HOÀNG TỬ ĐẾN RỒI!


Cô nàng làm tôi hết hồn, nếu không thăng bằng tốt, có khi tôi đã lộn đầu từ trên cao xuống đất rồi ấy chứ. Sau khi đã bình tĩnh, tôi nhìn theo hướng mà con nhỏ vừa la chỉ tay về. Kết quả là : Chả thấy được gì bởi quanh cái tên ấy là 1 rừng con gái lẫn con trai, không bị vây như anh chàng ban nãy, tên này có vẻ có uy quyền, mọi người chỉ đứng thành hình bán nguyệt mà nhìn hắn ngưỡng mộ. Sau hắn còn 2 người con trai nữa, một tên đeo kính đen, trong cứ như xã hội đen. Người còn lại...chính là...chàng trai ban nãy.


~oOo~



Tiết học đầu tiên của tôi là tiết toán. Bà cô giới thiệu :


-Tôi tên là Huệ, tôi sẽ là giáo viên dạy toán cũng như giáo viên chủ nhiệm của các em, năm nay các em đã học lớp 11, không còn lạ gì trường mình và các bạn trong lớp nữa. Nhưng hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến. Mời em vào.

Đó có lẽ là tính hiệu của tôi. Tôi rụt rè bước vào và bước lên bục bảng, đứng cạnh cô


-Mời em tự giới thiệu-Cô khẽ nhắc khi nhận thấy sự im lặng ở tôi


-Chào...các...bạn...mình tên là Hà Nhật Linh, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn-Tôi nói đứt khúc vì sợ bị cười nhạo, nhưng nhận ra các bạn không hề cười nên tôi nói trôi chảy hơn.


-Lớp chúng ta hết bàn rồi, ai có thể cho bạn Linh ngồi cùng?


-Em ạ!-Một cô bạn đứng dậy, giơ cao tay và nhìn tôi mỉm cười


-Vậy thì em ngồi cạnh Lam nhé.


-Dạ-Tôi nói nhỏ đủ cho cô nghe và bước xuống chỗ cô bạn ban nãy


Nhìn sơ qua lớp tôi thấy lớp chỉ có khoảng 30 học sinh và cũng chỉ có bao nhiêu đó bàn, tuy là bàn dành cho 2 người ngồi nhưng mỗi bàn chỉ có 1 học sinh ngồi. Vừa ngồi vừa suy nghĩ thì tôi nghe tiếng cô ban kế bên nói:


-Chào bạn! Mình tên là Lam, hân hạnh được làm quen


-Cô bạn này thân thiên quá-Tôi nghĩ


-Chào bạn! Mình tên Linh, rất hân hạnh được làm quen với bạn, cảm ơn bạn vì đã cho mình ngồi cùng-Sau khi suy nghĩ,tôi nói

-Không có gì mà-Nói rồi cô bạn đó nở một nụ cười thật tươi


Sau một hồi im lặng nhưng không phải im lặng nghe bà cô thao thao bất tuyệt về những quy định của trường bà của bản thân cho học sinh nghe mà là im lặng để suy nghĩ về chàng trai ban nãy. Cuối cùng, tôi muốn biết tên của chàng trai đó nên đã mạnh dạng hỏi cô bạn kia :


-Bạn có biết 3 chàng trai gây chú ý ban nãy ở đại sảnh không?


-Có chứ, họ nổi tiếng lắm cơ, đẹp trai nữa chứ - Vừa nói cô bạn đó vừa ngửa mặt lên trời mơ mộng


-Họ tên gì vậy?


-Anh chàng đi đầu là Dương Triệu Vỹ, đẹp trai ơi là đẹp trai, nhưng mà lạnh lùng lắm cơ, ảnh là hoàng tử đó, vừa đẹp mà vừa giàu-Cô nàng khuyến mãi luôn thông tin về hắn, tuy rằng mình chẳng quan tâm cũng chẳng có hỏi, Lam nói tiếp - Anh chàng đeo mắt kính đen là Nguyễn Trọng Nam, không đẹp trai bằng 2 anh kia nhưng mà cũng không tới nổi tệ, ảnh là con của ông chùm xã hội đen nổi tiếng, cũng giàu có lun. Anh chàng còn lại là Hoàng Minh Duy, gương mặt đẹp trai, ảnh rất ít nói nhưng khi nói thì luôn luôn lịch sự, ảnh cũng giàu lắm, mẹ ảnh là giám đốc công ty quảng cáo nổi tiếng lắm ý


-Ồ! Ra vậy


Bỗng nhiên đau bụng kinh khủng, thế là lại phải quay qua cầu cứu nhỏ Lam


-Nhà vệ sinh ở đâu ý nhĩ?


-Ở cuối hành lang lầu 1 ý


Quên nói với các bạn là mình học ở lầu 2. Hỏi xong tôi chạy lên xin bà cô đi vệ sinh, bả hơi nhăn nhưng nhìn mặt tui khó chịu nên cũng cho đi. Tôi chạy như bay đi. Đi xong tôi thở phào nhẹ nhõm, thông thả đi về lớp, nhưng thay vì lên lầu rồi đi vòng về lớp thì tôi đi dưới lầu 1, sau đó sẽ vòng lên lầu 2 sau. Đang đi thì tôi thầy cái tên Vỹ gì đó đang ngồi gần một đám lữa, kế đó là 2-3 xấp giấy, tôi vốn có tính tò mò nên lại gần. Thấy tôi hắn liền tặng ngay cho ánh mắt hình viên đạn. Tôi hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại và giả vờ bắt truyện:


-Chào...bạn


-....-Hắn không trả lời, thật đáng ghét


-Bạn đang làm gì vậy?


-Đốt thư-Hắn trả lời cụt lủn


-Thư gì mà bạn lại đốt?


-Thư tình


-Thư tình?


-Ừ


-Thư người ta đã dành hết tình cảm và can đảm để viết, tại sao bạn không coi mà lại đốt đi?


-Sao cô lại quan tâm? Cô cũng có viết cho tôi à?


-Gì chứ, anh kiêu ngạo thế này, tôi khùng sao mà viết cho anh?-(Thay đổi cách xưng hô nhanh ghê-tác giả nói ké tí hihi)

Nói xong tôi bỏ chạy luôn. Nhưng tôi vẫn nghe tiếng hắn nói :


-Thú vị thật


Tôi chợt ngoái lại nhìn khi nghe câu nói đó thì bắt gặp ngay cái nụ cười đểu của hắn. Tức giận quá, tôi kể với nhỏ Lam, thì nhỏ cười, tại sao nhỏ cười? Nó lại bảo hắn là thế, ngày nào hắn cũng chỉ đọc 1-2 lá, còn lại đốt, bởi vậy cô nàng nào không có tiếng trong trường thì ngày nào cũng phải kiên trì viết thư tình cho hắn, nếu may mắn hắn sẽ đọc trúng là thư đó, không may thì lá thư đi chơi với lửa.


Trên đời này thực sự có loại người đó sao?. Tôi tự hỏi nhưng nào có ai trả lời cho tôi. Mà cũng đâu cần có ai trả lời dùm, rõ ràng tôi đã gặp con người đó mà, rõ ràng là con người đó, loại người đó có tồn tại. ÔI CUỘC ĐỜI!
Chap 3



.




Mãi suy nghĩ về cái tên mà đáng ra mình không nên nghĩ về đó nên tôi đã chẳng nhận ra mặt tôi đang nhìn rất ư là ngu, rõ ràng là trông vừa ngu ngơ khờ khạo mà vừa nhìn đần đần, con Lam dùng cùi chỏ thúc thúc vào cái tay tôi dùng để chống cằm, nhưng đương nhiên tôi không biết, nó thọc luôn vào xương sườn, lúc này tôi mới giật mình la đau. Sau khi la đau xong, tôi ngửa mặt lên thì....Ôi trời!

Cả lớp đang nhìn tôi, có những đứa con gái đã che miệng cười khúc khích, sau đó đưa mắt lên bục bảng thì...bà cô chủ nhiệm đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, sợ chết khiếp tôi cúi mặt xuống, nhưng :

-Em Nhật Linh, đứng lên đi ra ngoài ngay!-Bà cô nói như thét

Rõ ràng bà cô biết mẹ tôi không hề có quyền lực, tôi chỉ là đứa nhà nghèo nên bả không ngại kĩ luật tôi đây mà, tức quá chừng!
Nhưng biết làm sao đây? Đúng là tôi không có quyền gì thật, đành ngậm ngùi đứng dậy là thi hành mệnh lệnh, vậy mà bả còn chưa vừa lòng, tôi đứng ở ngoài nghe giảng thì :

-Em đứng nép qua 1 bên cho tôi

À, hóa ra bả không muốn nhìn thấy mặt tôi, tôi đâu có xấu đâu! Thế là tiếp tục lặng thầm mà lũi đi cho khuất mắt bả. Tức anh ách mà không làm gì được, tôi đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, nhìn xuống đất. Đứng ngoài nắng nên tôi thừa biết 2 cái má tôi đang đỏ ửng lên vì nóng. Quên mất nhỉ, bật mí cho mấy bạn một chuyện, đó là da của mình trắng lắm, lại nó cái má hồng hồng, chỉ khổ lúc ra nắng được một lúc thì mặt mình dần chuyển sang sắc đỏ nhanh như con tắc kè bông đang tránh kẻ thù nguy hiểm vậy.

-Bé đây cũng dễ thương quá nhĩ

Tôi chợt giật mình và nhìn lên thì phát hiện trước mặt mình là hắn, hắn chính là tên Vỹ đó, sao hắn lại ở đây? Rõ ràng lớp 12 không có ở cùng lầu với lớp 11 mà.

-Tại sao anh lại ở đây?

-Tôi nhớ bé được không?Tôi nhớ thì tôi xuống không được hả?

-Nói dối

-Không hề

Nói rồi hắn tiến gần lại. Tôi cuống cuồng định bước lùi, nhưng....chẳng phải tôi đang đứng sát tường hay sao? Chết chắc rồi. Hắn chống tay vào tường, đưa mặt hắn sát lại mặt tôi, sau đó hắn đưa tay vuốt má tôi 1 cái. Ôi trời! Làm sao đây? Nhanh thật nhanh, hắn hôn lên má tôi 1 cái, nhanh tới nổi tôi không làm sao mà tránh được. Tôi giật mình, xô nhanh hắn ra và hét lên :

-Làm cái gì vậy?

-Hôn bé

-Ơ hay! Tại sao lại hôn tôi?

-Thích

-Thích gì làm đấy à?

-Ừ

Tức quá! Tên này mặt dày ra phết. Nói xong câu đó thì hắn cũng bước đi mất. Nhưng giờ tôi mới để ý là hắn cũng đẹp trai đó chứ.

Nghe tiếng la của tôi, bà cô liền chạy ra, mà lúc đó thì hắn đi mất rồi. Vậy là tôi bị bả la cho một trận vì tự nhiên đứng trong trường la làng, cũng may là cái vô-lum của tôi không quá to nên chỉ có lớp tôi hay cùng lắm là thêm lớp kế bên nghe. Thế là tức càng thêm tức.

Hết tiết toán, tôi vác cái mặt hầm hầm vào gặp con Lam. Có lẽ lúc tôi la lên, ai cũng nghe hết nhưng chắc là không nghe rõ tôi nói cái gì rồi nên ai cũng nhìn tôi như con điên trốn viện. Ấm ức quá, chịu không nổi, tôi liền kể với con Lam, nó không dám cười to mà chỉ che miệng cười khúc khích. Chắc nó sợ người ta tưởng bệnh điên của tôi lay nhiễm qua nó. Sau khi cười đến sái cả mồm, nó mới "phán" :

-Linh đừng để ý ảnh. Ảnh là vậy mà. Bạn mới tới nên không biết thôi. Ảnh thay bồ cứ như thay áo, hôm nay cô này, mai cô nọ, nhỏ nào trụ được lâu nhất là 1 tuần cũng bị ảnh "đá" thôi

À. Hóa ra tên này là một thằng khốn thứ thiệt, con gái mà hắn dám quay như quay chong chóng, làm cho ai cũng phải điên đảo. Nhất định mình phải cho hắn 1 bài học, rõ ràng ban nãy, mình còn chưa kịp tặng hắn 1 cái tát vì tội hôn mình mà hắn chạy mất rồi. Nhất định phải trả thù. Nhất định là thế.

Ngay sau khi ý nghĩ trả thù an tọa tại một vị trí quan trọng, không thể nào quên được trong não của mình. Tôi lập tức vạch ra hẳn một kế hoạch trả thù hoàn hảo khiến cho hắn sẽ phải khổ sở tột cùng

~ Ra về ~

Mừng kinh khủng, chỉ mới 1 ngày đi học mà biết bao nhiêu là chuyện xảy ra làm tôi nhức đầu vô cùng

Về đến nhà, sau khi thay bộ đồng phục của trường ra, tôi nằm lăn ra ngủ vì quá mệt mỏi, mệt vì phải đạp xe lâu ơi là lâu, mệt vì phải đối đầu với hắn. Và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi thấy Duy, Duy bước tới gần và mỉm cười với tôi. Ôi! giấc mơ đó thật là đẹp biết bao nhiêu.

Nhưng không! Hắn, chính hắn, là cái tên Triệu Vỹ đó, hắn bước tới, nhìn tôi, trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang muốn nuốt chửng tôi. Tôi nghe tiếng Duy nói thật nhỏ :

-Anh sẽ bảo vệ em

Tôi liền núp ra sau lưng Duy. Nhưng hắn đã đẩy Duy qua một bên, bàn tay hắn nắm lấy cổ áo tôi và nhấc tôi lên. Tôi hoảng loạn vô cùng, không biết làm gì, tôi đưa tay nắm lấy cái cánh tay đang nắm chặt cổ áo tôi, cố gắng giật nó ra, nhưng vô vọng :

-Thả tôi ra đi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi mà. Đừng giết tôi

Có lẽ theo bản năng của mình mà tôi nói thế, chứ tôi làm gì có lỗi với hắn mà phải xin lỗi? Tuy vậy, hắn không tha, hắn đưa bàn tay lên cao, và bàn tay đó đang trong tình trạng là một nấm đấm, sẵn sàng đấm thẳng vào mặt tôi. Rồi hắn vụt nhanh cái bàn tay đó vào mặt tôi.

Nhưng tôi liền choàng tỉnh dậy. Tôi thở hòng hộc, cổ tôi cứ như mắc một thứ gì đó bên trong, khó thở vô cùng. Sau khi đã hô hấp bình thường lại, tôi dùng cái bàn tay bé nhỏ của mình, vo thành cái nắm đấm và tự đánh vào đầu mình, đồng thời lẩm bẩm nói một mình :

-Không có chuyện đó đâu! Không có chuyện đó đâu! Chỉ là mơ thôi! Mày chỉ mơ thôi mà Linh!

Sau khi tự trấn an mình xong, tôi mới giật mình phát hiện ra mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Như biết trước được mẹ sẽ hỏi gì, tôi nhanh nhẩu trả lời :

-Không có gì đâu mẹ, con chỉ gặp ác mộng thôi mà

Tôi khuyến mãi cho mẹ luôn một nụ cười cho mẹ yên tâm. Xong tôi nhìn thấy mẹ đang ôm một giỏ đồ dơ :

-Mẹ đi giặt đồ hả? Con đi với

Mẹ gật đầu. Thế là tôi có dịp quên nhanh đi cơn ác mộng đó.

Sau khi giặt đồ xong, tôi chạy sang nhà bác Ba mượn cái thao bằng thiếc :

-Bác Ba ơi! Bác có nhà không ạ?

-Có, có chuyện gì vậy Linh

-Dạ cho con mượn cái thao thiếc đi bác

-Con mượn làm gì?

-Dạ một chuyện rất quan trọng với con đó bác, bác cho con mượn đi

-Nhưng mà con mượn làm gì, mốt bác còn dùng nữa

-Cho con mượn đi mà, con mượn một ngày thôi, chiều mai con trả cho bác, nha nha, nha bác?- Vừa nói tôi vừa lắc lắc tay bác Ba

-Ừ thôi cũng được, xài nhanh rồi trả cho bác

-Vâng ạ

Nói xong tôi xách cái xô chạy về nhà, sẵn ghé qua tiệm tạp hóa mua thêm mấy chai hồ, vì không lấy ở nhà được, bị mẹ la mất. Xong tôi hí hửng chạy về nhà, tôi đổ hồ vào cái thao, bỏ đất cát,.... tạo thành một cái hổn hợp xanh xanh trong cứ như *** mũi mà tôi chẳng làm sao nhớ được mình đã cho gì vào. Bước 1 của kế hoạch trả thù đã được thực hiện. Ngày mai sẽ làm nốt những bước còn lại. Tôi cười, một nụ cười nửa miệng, chứa đầy sự nham hiểm cùng sự thích thú khi nghĩ về cái mặt của hắn khi kế hoạch được thực hiện.


(Bác Ba là hàng xóm của Nhật Linh, nhà của bác Ba cách nhà Linh chỉ có vài căn, Linh luôn coi bác như người mẹ thứ 2 của mình, vì bác rất tốt bụng và yêu thương Linh như con ruột)

--------------------------------------------------------------------------------


Chap 4



.



-Oa...-Tôi ngáp dài, hôm qua thức khuya quá mà!


Mặc dù đã quen thức khuya nhưng không biết sao hôm nay tôi lại thấy mệt thế này. Chắc là do hôm qua thức tới tận gần 1h sáng.


Đã dậy nhưng vì thấy mệt nên tôi vẫn không ngồi dạy mà nằm nhắm mắt. Mẹ đã dậy từ lúc nào, mẹ hôm nào cũng thế, mẹ luôn dậy từ 5h sáng. Trong lúc tôi đang nằm thì mẹ vào. Mẹ tưởng tôi còn ngủ nên lấy tay vỗ nhè nhẹ vào mặt tôi :


-Dậy đi con! Dậy đi Linh! Ăn sáng rồi đi học kẻo muộn con ơi!


-Con dậy rồi mẹ à! Con xuống ăn sáng ngay đây!-Tôi vẫn nhắm nghiền mắt


Nói là xuống ăn sáng nhưng thật ra chỉ là ra khỏi phòng, nhà tôi bé tý mà. Làm gì có chuyện có lầu, phòng riêng tôi cũng đâu có. Nhà chỉ có một cái giường nhỏ cho 2 mẹ con ngủ thôi.

Nghĩ lại gia cảnh của mình, tôi thấy thật chán, chỉ ước mình giàu như lũ học cùng trường với tôi.


Mơ ước thế là đủ. Tôi ngồi dậy và bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục vào và đi ăn sáng. Bữa sáng của tôi chỉ là 1 khúc bánh mì phết mứt và cốc sữa nhỏ, theo như tôi thấy thì thế là đã đầy đủ dinh dưỡng nên tôi cũng không đòi hỏi gì thêm. Vừa ăn mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết cái tên đó ăn sáng thế nào nhĩ? Chắc là ngồi trên cái bàn to đùng, một đống thức ăn và rất nhiều người hầu đứng xung quanh sẵn sàng phục vụ hắn bất cứ lúc nào, nghĩ mà thấy tức mình, sao cuộc đời lại bất công thế, con người như hắn lại sống trong sự giàu sang, còn mình thì....


-Ăn nhanh đi con, sao ngẩn ngơ thế?


-Ơ...dạ vâng!-Nghe mẹ gọi, tôi như chú cuội rớt từ cung trăng xuống.


Ăn xong tôi đạp xe đến trường. Vì đi từ sớm nên tôi thông thả đạp xe chầm chậm, vừa đi vừa hóng gió và ngắm cảnh, không khí mát mẻ, phong cảnh lại rất thơ mộng, thật là tuyệt.

Nhưng đương nhiên cuộc đời không tuyệt thế đâu!


Một chiếc xe hơi mới cóng (ít nhất là tôi nghĩ thế), bóng loáng chạy qua làm tôi té khỏi xe đạp. Đau chân quá, tôi nhăn nhó nhìn cái xe đó dừng lại. Tôi đang rất muốn mắng cái tên chạy ẩu đó. Nhưng bước xuống xe là Duy, tại sao chứ? Nhưng Duy không bước ra từ ghế trước mà là ghế sau, cùng bước theo sau Duy là Nam, anh chàng đó đeo mắt kính đen, có vẻ anh chàng này rất thích vậy. Còn nhân vật làm tôi té xe thì sao? Hắn cũng đang từ từ bước ra. Hắn là ai? Không ai khác, đó chính là Triệu Vỹ. Cục tức của tôi giờ đây nó to kinh khủng, và nó đang ứ động ở miệng, chỉ chờ thời cơ mà phung trào ra ngoài.


Chưa kịp mắng hắn thì tôi chợt nhận ra chân mình có cái gì ươn ướt, tôi liền nhìn xuống thì... Ôi trời, là máu, chân tôi rách một đường dài mà tôi không biết vì sao lại thế. Máu tuông ra rất nhiều, tôi đau quá, hoảng sợ nữa, không biết làm gì thì đã có một đôi tay bế tôi lên, đưa vào chiếc xe hơi mui trần kia. Đó là Duy, nếu mặt tôi không xanh lét vì sợ thì chắc giờ nó đã đỏ ửng lên rồi. Rồi Duy hối 2 tên kia lên xe nhanh và phóng thật nhanh đến bệnh viện.


Ở bệnh viện tôi được khâu vết thương lại sau đó là băng lại. Bác sĩ nói phải chú ý không được cử động nhiều, nếu không có nguy cơ bị đứt chỉ và vết thương sẽ bị rách to hơn nữa. Duy nói :

-Bác sĩ không phải lo đâu ạ! Cháu sẽ lo cho cô ấy-Kèm theo câu nói đó là một nụ cười đẹp chết người dành cho tôi, tôi ngất ngây nhìn Duy mà đâu có nhận ra đằng kia có một gương mặt đang đằng đằng sát khí nhìn cả hai và bên cạnh là 1 gương mặt mang nụ cười rất tươi, có lẽ người đó vừa phát hiện ra điều gì đó.


Thế là kế hoạch trả thù của tôi phải dời lại ngày mai rồi, cũng may bác Ba cũng chưa cần cái thao lắm, không thì đi tông cái thế hoạch thân yêu của tôi rồi.
Chap 5



.




"Nhờ" công của hắn mà tôi "được" nằm dài ở nhà cả tuần lễ vì cái chân đầy chỉ này mà vào trường có khi nó sẽ phải " mang vác" thêm nhiều chỉ hơn nữa.


Nhưng nhìn theo hướng tích cực thì qua chuyện này tôi cũng đã thấy được Lam là một đứa bạn thật tốt. Ngày nào nó cũng chăm chỉ qua nhà tôi giảng bài (còn bài thì tôi tự chép tại tôi đâu có cụt tay), kèm theo đó thì mổi ngày nó mang theo súp, canh gà, cháo.... để bồi dưỡng cho tôi.


Ngoài nó ra thì có Duy 1-2 qua một lần làm tôi vui cực kì và thầm cảm ơn hắn. Theo Duy luôn là cái anh chàng xã hội đen kia nhưng chả bao giờ thấy hắn, càng nghĩ càng thấy hắn vô tâm, sao hắn có thể khiến tôi thành thế này mà cũng chả buồn qua ngó tôi một cái nhĩ? Dù cho không ưa hắn tẹo nào nhưng mà không thấy hắn sang thăm làm tôi tức chết được.


Nhờ có sự chăm lo của con Lam và sự lo lắng của Duy mà cái chân của tôi lành nhanh ơi là nhanh.


Hôm nay đã là ngày tôi đi cắt chỉ...vẫn không thấy cái mặt khó ưa của hắn...tức


Cắt chỉ rồi nhưng vẫn không được vận động nhiều nên tôi đi mà cứ phải nhờ con Lam diều đi, có khi Duy còn đèo tôi lên cầu thang nữa, vừa vui mà vừa ngại, có lẽ tôi đã làm phiền Duy quá nhiều.

~oOo~



Cuối cùng thì đã tới lúc tôi trả thù hắn vì hận thù đang chồng chất lên nhau thành một đống hổ lốn chiếm một diện tích cực lớn trong não bộ của tôi.


~oOo~



~ Giờ ra chơi ~


Tôi cầm cái thao chứa cái chất mà tôi cũng chả rõ là chất gì, tôi chỉ biết là trông nó rất ư là kinh khủng. Tôi đang đứng trên lầu 2. Còn bên dưới rõ là hắn. Lớp 12 học ở lầu 1, nhờ đó mà kế hoạch của tôi rất dễ thực hiện. Tôi bắt đầu dốc ngược cái thao ngay vị trí mà hắn đang đứng tán gái, cùng với hành động đó là cái tạp chất bay thẳng xuống đầu hắn. Như thế rõ là chưa đủ cho tôi hả dạ, tôi tặng kém cho hắn 1 cái xô đựng lông gà mà tôi đã cất công đi nhặt từng cái trong cái chuồng gà to của bác Ba.


Đứng từ trên cao nhìn xuống mà lòng tôi vui kinh khủng. Hắn...đứng đó...nhăn nhó...bị cười nhạo bởi lũ con gái. Thế là tôi cũng che miệng cười theo chúng nó. Hắn lập tức ngước nhìn lên và vừa lúc biết được chuyện đó thì tôi thấy hắn đã cầm 1 cái khăn vừa lau vừa chạy như bay lên lầu 2.


Chết dỡ thật, trốn ở đâu bây giờ? Sợ quá chẳng biết làm sao. Tôi chạy vào lớp, chui xuống tận cuối lớp sau đó chui xuống cái bàn, kéo ghế lại ngay ngắn như chẳng có chuyện gì xãy ra cả.


Nhưng sao mà hắn kinh thế. Hắn cứ như biết tôi đang ở trong lớp. Hắn từ từ đi từ đầu dãy đến cuối dãy làm tôi nhiều phen đứng tim. Cho đến cái bàn tôi đang núp thì hắn bỗng khựng người lại.


-Này Vỹ! Mày làm gì trong đó thế? Đây là lớp 11 kia mà-Nam gọi hắn.


-Ừ ra ngay-Hắn trả lời và quay gót.


Tôi mừng thầm trong lòng. Thế nhưng hắn chỉ quay gót mà không đi ra. Hắn bỗng ngồi xuống và nhìn tôi :


-Thấy rồi nhé!-Kèm theo đó là một nụ cười nửa miệng nham hiểm


-AAAAAA- Tôi la thất thanh vì hoảng sợ quá


Thấy vậy hắn đưa tay che miệng tôi lại. Nhưng sao mà tay hắn dài quá, lại có vẻ như dùng hết sức để bịt miệng tôi nên không chỉ làm cho tôi im lặng mà hắn còn làm đầu tôi đập vào tường một cái rõ đau. Đau lắm lắm lắm thì đúng hơn. Thế là tôi rưng rưng nước mắt. Nhưng hắn làm gì?


-Đồ mít ướt, nín đi


Vô tâm quá chừng, nhưng sao tôi bỗng cảm thấy cảnh này quen quen, cứ như tôi đã từng trãi qua ở đâu đó vậy.

Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết