...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Sự trả thù ngọt ngào EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Sự trả thù ngọt ngào EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Sự trả thù ngọt ngào EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Sự trả thù ngọt ngào EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Sự trả thù ngọt ngào EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Sự trả thù ngọt ngào EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Sự trả thù ngọt ngào EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Sự trả thù ngọt ngào EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Sự trả thù ngọt ngào EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Sự trả thù ngọt ngào

Go down

Sự trả thù ngọt ngào Empty Sự trả thù ngọt ngào

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 9:50 am

Hương là một cô gái không có gì nổi bật, nếu không phải nói là một cô gái xấu xí. Với một chiều cao khiêm tốn 1.60, nặng hơn sáu mươi kí, đầu tóc bù xù, mắt lúc nào cũng đeo một cặp kính dày cộm. Trông Hương giống như một quả bóng lăn tròn được trang trí xung quanh bằng những sợi tua rua màu đen. Các bạn trong lớp gọi Hương là “Phì lũ”. Cái tên này đã theo Hương hơn mười năm nay.

Gia đình Hương chỉ thuộc dạng trung bình. Bố mẹ Hương là công nhân trong một nhà máy. Hương có một đứa em trai mười tuổi. Hai chị em Hương chênh lệch nhau tám tuổi.

Mặc dù hay bị mọi người trêu đùa và tìm cách hạ nhục nhưng Hương không để tâm. Một cô gái lúc nào cũng trên trời dưới đất như Hương thì những lời nói có ý xúc phạm của họ cũng không ảnh hưởng đến Hương nhiều.

Nếu Hương không phải là một cô gái nghĩ trước, quên sau. Hương sẽ không thể vô tư sống trong bình yên, và tĩnh lặng cho đến tận bây giờ. Đi học Hương hay bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Ở nhà Hương bị bố mẹ quát mắng. Duy chỉ có thằng em trai Tuấn là còn bảo vệ Hương. Đối với Hương mà nói như thế cũng là an ủi lắm rồi.

Hương không có bạn. Bạn bè trong lớp thích trêu đùa Hương hơn là làm bạn với Hương. Tuy trong lòng hơi buồn nhưng Hương đã quen bị mọi người hắt hủi, quen bị mọi người đem mình ra làm trò đùa nên Hương không lấy gì làm đau khổ và buồn phiền cho lắm. Mà dù có buồn có đau khổ, Hương cũng không làm gì được. Hương phải học cách để quên, học cách tự động viên chính bản thân mình, nếu không làm được, Hương sẽ ngục ngã.

Mỗi lúc buồn và cô đơn, Hương đều tâm sự với thằng em trai và ôm nó. Tuấn rất hiểu và thương chị gái nên luôn động viên Hương.

Hương học không được khá nhưng nhờ chăm chỉ học nên cũng đậu được vào một trường đại học. Bố mẹ Hương tuy hay mắng chửi Hương nhưng cũng rất thương con gái.

Họ chỉ lo Hương ngốc nên luôn dạy bảo Hương. Họ muốn mai sau khi Hương không còn sống với họ nữa. Hương có thể tự lập và có thể tự đứng trên đôi chân của mình. Nhưng xem ra điều này không phải là dễ. Một cô gái ngốc nghếch và hay thẹn thùng như Hương sẽ khó hòa nhập được với cuộc sống của xã hội.

Bà Dung – mẹ Hương dù đã nói, khuyên bảo, thậm chí mắng chửi cũng không thay đổi được gì. Hương không cải thiện được tính cách nhút nhát và nhu nhược của mình. Bà càng nói, càng mắng chửu bao nhiêu. Hương càng thu vào vỏ bọc của mình bấy nhiêu. Cuối cùng bà đành bất lực chịu thua. Bà nhận ra Hương là một đứa con gái vô dụng. Bà không còn hy vọng có thể cải thiện được tính cách và số phận của Hương nữa.

Hương thi vào trường đại học Thiên Tân, khoa quản trị kinh doanh. Hương mặc dù biết bản thân mình không thể trở thành một CEO hay một nhà kinh doanh giỏi nhưng Hương luôn mơ ước trở thành một doanh nhân. Hương thích những con số, thích làm việc với sổ sách và thích sáng tạo nên những sản phẩm mà Hương thích. Nghành kinh doanh mà Hương thích là có thể mở một cửa hàng hay một công ty chuyên sản xuất giày dép.

Hương yêu những chiếc giày cao gót, yêu màu sắc và những kiểu dáng của chúng. Hương thường xuyên lên mạng để tìm những kiểu giày mới nhất. Hương say sưa xem và suýt xoa. Hương ước có ngày mình có thể sở hữu được một trong số những mẫu mã mà Hương đã được xem.

Mặc dù luôn bị đối xử bất công nhưng Hương vốn lạc quan và tin tưởng vào tương lai nên Hương không ngừng phấn đấu và tự vươn lên bằng chính sức lực của mình. Hương tin một ngày không xa, Hương có thể thực hiện được ước mơ và mong ước bấy lâu của bản thân.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của Hương ở trường đại học Thiên Tân. Hương sung sướng và hồi hộp mong nhanh được đến trường và làm quen với bạn mới. Biết mình không thể có bạn nhưng Hương vẫn hy vọng khi đi học đại học sẽ khác xa với thời học sinh.

Hương không phải là một cô gái mơ mộng, cũng không hy vọng có thể tìm được chàng hoàng tử của đời mình. Hương tự biết bản thân Hương xấu xí, biết mình ngốc nghếch, gia cảnh nghèo khó. Một cố gái không có ngoại hình, không có tài sản, cũng không có tài năng như Hương làm sao hy vọng được người khác trọng vọng, làm sao dám mơ ước có một chàng hoàng tử xuất hiện trong đời mình.

Hương chỉ mong bốn năm học đại học sẽ qua nhanh và Hương có thể thực hiện được ước mơ của mình khi ra trường.

Cả đêm hôm qua Hương không tài nào ngủ được. Phấn khích, lo lắng vì sắp phải học ở một ngôi trường mới, từ học sinh chuyển thành sinh viên nên Hương không thoát khỏi những lo lắng và khiếp sợ của bản thân.

Nếu Hương là một cô gái sinh đẹp, có tất cả mọi thứ. Hương sẽ rất mừng, rất háo hức mong muốn được gặp mọi người và thu hút mọi ánh mắt nhìn đầy ngưỡng mộ của các bạn trong trường nhưng Hương xấu xí, không có tài, lại nghèo khó, không cần phải đoán Hương cũng biết họ nhìn mình bằng con mắt như thế nào rồi. Dù sao Hương cũng đã phải chịu đựng hơn mười năm nay. Hương tin là mình có thể chịu đựng được.

Ông Sơn – bố Hương là một người đàn ông hiền lành và tốt bụng. Tính cách của ông đã lây sang Hương nhưng có phần hơi quá. Tuy ông tốt bụng nhưng còn biết bảo vệ lý lẽ của mình, còn Hương chỉ biết cúi đầu và im lặng chịu đựng khi bị người khác mắng chửu dù họ có vu oan hay nói không đúng về mình. Hương cũng không biết đường để nói lại.

Mặc dù hay chửi mắng Hương nhưng bà Dung luôn thương Hương. Bà dậy sớm nấu cơm cho cả nhà. Bà còn cẩn thận làm sẵn một phần thức ăn cho Hương mang đến trường.

_Bốp !

Một cái gối bay thẳng vào mặt Hương. Bà Dung hét.

_Hương ! Con có biết mấy giờ rồi không ? Con không muốn đi học hả ?

Mắt nhắm mắt mở. Chỉnh lại cặp kính dày cộm đeo trên sống mũi. Hương ngái ngủ nói.

_Vâng. Con dậy ngay !

Bà Dung nhìn mái tóc rối như tổ quạ của Hương. Nhìn cặp kính lúc nào cũng đeo trên sống mũi. Nhìn bộ quần áo nhàu nát như rẻ rách của Hương. Bà than thở.

_Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái vô tích sự như thế này hả Trời ? Nếu nó mà là con trai thì tôi còn không có gì để phàn nàn nhưng một cô gái như nó thì làm sao lấy được chồng, chưa hết mai sau làm sao nó có thể đối chọi được với người ta.

Hương cúi đầu đáp.

_Mẹ đừng lo. Con hứa là con sẽ cố gắng thay đổi.

_Cốp !.

Bà Dung thẳng tay cốc Hương một cái vào đầu thật đau.

_Con im đi ! Lúc nào con cũng nói thế nhưng con có làm được gì đâu. Mẹ thấy thà rằng mẹ từ bỏ hy vọng vào con còn hơn hy vọng rồi lại phải thất vọng. Đúng là bực mình. Mau dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi đi học đi.

Bà Dung xăm xăm đi ra khỏi phòng. Cánh cửa bị đóng một cách thô bạo. Hương rùng mình nghe tiếng cánh cửa bị đập mạnh vào bản lề.
Mặt Hương buồn rười rười. Hương biết bản thân mình vô tích sự. Biết mình không thể làm gì để giúp gia đình, không thể làm gì để bố mẹ tự hào về mình.

Tuy là chị em nhưng Tuấn khác hẳn Hương. Tuấn thông minh, lanh lợi. Tuấn luôn học giỏi và luôn làm bố mẹ hài lòng. Còn Hương ngược lại, Hương chỉ khiến họ thất vọng và bực mình thêm.

Không ai sinh ra trên đời này lại muốn mình trở thành một kẻ vô dụng, bất tài và xấu xí nhưng biết làm sao được khi mình được sinh ra với hình hài như thế.

Cố nở một nụ cười gượng gạo, tự trấn tĩnh bản thân. Hương nhanh chóng đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo. Lúc Hương bước xuống bếp. Bố mẹ và em trai đã ngồi sẵn ở trên bàn từ khi nào rồi.

Hương kéo ghế ngồi xuống. Ông Sơn quan tâm hỏi.

_Hôm nay là buổi học đầu tiên của con ở trường đại học Thiên Tân ?

Hương gật đầu đáp.

_Vâng.

_Con hãy cố gắng học cho tốt. Bố mong mai sau con có thể làm được một việc gì đấy.

_Con hiểu. Con sẽ cố gắng không phụ sự kỳ vọng của bố.

Nghe giọng buồn bã và thiểu não của con gái. Ông Sơn hiểu những khó khăn và vất vả mà Hương phải chịu đựng khi đi học cùng các bạn trong lớp. Ông biết con gái ông luôn luôn bị bạn bè bắt nạt và trêu chọc.

Ông thở dài. Miệng lưỡi của con người thật độc ác. Chỉ cần họ không thích, họ sẵn sàng nói xấu và hạ nhục người khác ngay trước mặt hay tìm cách ngấm ngầm thỏa mãn sự đố kị của họ bằng cách tung tin sau lưng nạn nhân của họ.

Ông mặc dù thương con gái nhưng không có cách gì để giúp Hương. Ông không thể nhốt Hương suốt ngày ở nhà. Hương cần đi học, cần hòa nhập với xã hội, cần tạo dựng các mối quan hệ và cần học cách làm thế nào để tồn tại.

Ông nghĩ nếu thương Hương, ông cần cho Hương tự tìm cách đề điều chỉnh cho phù hợp với cuộc sống của mọi người. Ông có thể cho Hương lời khuyên nhưng không thể sống thay Hương được. Kinh nghiệm là do chính bản thân mình tích cóp, dù có học được của người khác mà không đem ra thực hành thì cũng bằng thừa.

Bà Dung không nói gì. Bà biết dù có khuyên bảo Hương thế nào thì kết quả cũng giống nhau. Đã bao lâu nay mỗi lần Hương bắt đầu một năm học mới dù là ở trường cấp một, cấp hai, hay cấp ba. Bà cũng đều khuyên bảo Hương đủ điều nhưng kết quả càng ngày càng tệ hơn.

Bà cũng chuyển dần từ nói nhẹ sang nói nặng, bà đã cố hết sức để làm Hương thay đổi nhưng Hương vẫn thế, vẫn là một con ngốc, một đứa con gái xấu xí và luộn thuộm.

Bà nhìn cặp kính dày cộm, nhìn mái tóc bù xù, nhìn thân mình tròn lăn của Hương. Bà bực mình thấy Hương không giống bà ở điểm gì cả. Tuy sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng bà luôn là tâm điểm chú ý của các chàng trai.

Bà xinh đẹp, mảnh khảnh, mái tóc đen dày. Bà nhìn cô con gái xấu xí của mình mà chán nản và than thầm. Từ nhỏ đến lớn, Hương chỉ chơi thui thủi có một mình. Hương không có bạn, không có ai đến nhà chơi hay thăm hỏi, ngay cả sinh nhật Hương cũng chưa một lần được tổ chức. Một cô gái ngay cả bạn cũng không có như Hương thì làm gì có người yêu. Bà tự hỏi không biết mai sau khi thực sự đã đi làm rồi. Hương có thay đổi được tính cách và nhận thức của mình không ? Nếu không thay đổi được, Hương vẫn mãi chỉ là một đứa con gái vô dụng và bất tài trong mắt bà.

Tuấn học ở một ngôi trường cấp một cách nhà khá xa nên nhiệm vụ đưa đón giao cho Hương đảm nhận.

Ăn xong, Hương đứng lên. Bà Dung đưa hộp cơm cho Hương.

_Con mang theo mà ăn.

_Cảm ơn mẹ.

Tuấn buông đũa. Uống hết cốc nước lọc ở bên cạnh. Tuấn chào bố mẹ.

_Thưa bố mẹ. Con đi học đây.

Bà Dung cười.

_Ừ. Chúc con học tốt.

Tuấn mỉm cười. Ông Sơn xoa đầu Tuấn. Hương đứng nhìn cử chỉ thương yêu của bố mẹ dành cho em trai. Tuy hơi buồn nhưng Hương chưa từng ghanh tị hay ghét bỏ Tuấn mà ngược lại Hương luôn biết ơn Tuấn.

Tuấn là một người em trai tuyệt vời. Tuấn luôn bênh vực Hương mỗi khi Hương bị bố mẹ mắng và luôn biết động viên an ủi Hương mỗi khi Hương buồn. Có được một người em trai hiểu chuyện và biết điều như Tuấn, Hương không còn mong muốn gì hơn nữa.

Nắm tay Hương. Tuấn giục.

_Chúng ta đi thôi chị.

Hương mỉm cười.

_Ừ. Chị em mình đi thôi.

Hương lễ phép chào bố mẹ.Ông Sơn gật đầu.

_Ừ. Hai chị em con đi đi. Nhớ phải cố gắng học tốt.

_Vâng. Chúng con nhớ rồi.

Hương chở em trai đi học bằng xe đạp điện. Trên đường đi, Tuấn hỏi.

_Lớp học của chị có đông không ?

_Chị cũng không biết. Đây là buổi học đầu tiên nên chị không nằm được tình hình.

Vỗ nhẹ vào lưng Hương. Tuấn động viên.

_Chị hãy cố lên. Em tin là chị sẽ tìm được một người bạn tốt.

_Cảm ơn em. Chị cũng hy vọng có thể tìm được ai đó.

Hương biết đang tự lừa dối và huyễn hoặc chính mình. Một người nhút nhát và hay tự ti như Hương làm sao có dũng khí kết bạn và làm quen với ai đó. Hương chỉ mong họ không xoi mói và không đem Hương ra làm trò đùa là Hương đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi.

Đến trường tiểu học Minh Tâm. Hương dừng xe lại. Tuấn trèo xuống.Tay vẫy vẫy. Tuấn nói.

_Chị mau đến trường của chị đi. Nếu không lại muộn học bây giờ. Ngày đầu tiên mà đi học muộn thì xui lắm.

Hương cười.

_Cảm ơn em. Em vào lớp trước đi.

Gặp bạn bè trong lớp. Tuấn nhanh chóng hòa nhập vào không khí sôi động và náo nhiệt cùng các bạn. Hương đứng lặng nhìn em trai. Hương mong Tuấn mãi mãi được sống hạnh phúc và có thể làm được những gì mà thằng bé muốn. Hương không muốn nó giống như mình.

Hương có thể yên tâm vì em trai Hương rất thông minh và lanh lợi. Nó biết phải làm gì để thực hiện được ước mơ của mình. Hương nghĩ người nên lo ở đây là Hương mới đúng. Hương quá ngốc nghếch, lại luôn gặp vận xui. Cuộc sống từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ chưa có lúc nào dễ chịu với Hương.
Hương quay đầu xe. Xem đồng hồ. Hương giật mình, đã hơn bảy giờ, Hương chỉ còn hơn mười phút nữa là muộn giờ học.

Lúc Hương đến trường đại học Thiên Tân. Sân trường vắng hoe, Hương cảm tưởng chỉ có mình Hương đi học ngày hôm nay. Hương đã đi học muộn hơn mười phút nên các bạn trong trường đều đã vào lớp hết cả.

Hương nhăn nhó kêu khổ. Vội vàng đi gửi xe. Hương đi tìm lớp học của mình. Trường đại học Thiên Tân đã được xây dựng cách đây hơn mười năm. Ngôi trường có tất cả hơn một trăm phòng học. Toàn bộ phòng ốc và tường được sơn màu trắng. Sân trường rợp bóng mát của cây.

Hương đi lên hành lang, rẽ phải đi thêm mấy mét nữa. Hương tìm được lớp học của mình. Tiết học đầu tiên là chính trị. Hương không hiểu một người học kinh tế như mình tại sao phải học chính trị ngay tiết học đầu tiên nhưng dù có thắc mắc, Hương vẫn phải theo. Đây là quy định của trường học, Hương không có quyền thay đổi điều đó.

Đứng ngoài cửa lớp nhìn vào, Hương thấy lớp mình có hơn hai mươi người. Nhìn lướt qua một lượt, Hương đếm được hai mươi bốn thành viên, cộng thêm Hương nữa là hai lăm. Vậy là lớp học này cũng không đông lắm.

Hương rụt rè chào ông thầy dạy chính trị. Ông thầy và cả lớp nhìn Hương với ánh mắt tò mò và quan sát. Hương thấy có mấy bạn trong lớp tròn xoe mắt nhìn, có người bịt miệng. Hương cay đắng biết mình đang làm trò hề cho họ.

Thầy giáo giục Hương mau vào lớp và nhắc nhở Hương từ lần sau đừng đi học muộn nữa. Hương lí nhí hứa rồi nhanh chóng đi vào lớp.

Căn phòng học chỉ có mấy trăm mét vuông, chỉ vừa đủ cho hai lăm người ngồi và hai lăm cái ghế. Hương chỉ thấy trống duy nhất một cái ghế trên hàng thứ mười hai tính từ trên xuống. Không còn cách nào khác, Hường đành ngồi xuống.

Một tiếng cạch vang lên. Hương giật mình quay lại. Nhìn khuôn mặt sát khí và lạng băng của người con trai ngồi phía sau mình. Hương nuốt nước bọt.

Tất cả lớp đều nhìn hai người. Hương là người mới đến nên không hiểu người đang tìm cách gây sự với mình là ai.

Hương nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta. Hương thấy anh ta có đôi mắt đen sâu, hàng lông mày đen rậm, mái tóc được nhuộm màu hung đỏ, làn da trắng mịn, đôi môi lúc nào cũng hếch lên tỏ vẻ khinh mạn, mũi thẳng, ánh mắt của anh ta nhìn người đối diện như muốn lột trần hết mọi suy nghĩ và những uẩn khúc đang chất chứa trong đầu. Hương chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đeo khuyên tai. Trên tai anh ta đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc.

Hương nhìn xuống chiếc áo cánh khoác bên ngoài và chiếc áo phông màu đen mặc bên trong của anh ta. Nhìn cách ngồi học như một ông chủ của anh ta. Hương nổi da gà. Hương không biết anh ta là ai nhưng cái cách anh ta nhìn người khác và thái độ sợ sệt của các bạn trong lớp. Hương có thể đoán được một phần. Anh ta là một người có sức ảnh hưởng và có thể sai khiến được người khác.

Hương vội quay mặt lên. Mỗi chiếc bàn học trong lớp đều là những chiếc bàn cá nhân nên có thể di chuyển dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến người khác.

Hương vội di chuyển chiếc bàn của mình dịch lên phía trên. Hương thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể tránh xa được anh ta một chút.

_Dầm !

Mặt Hương trắng bệch. Không hiểu anh ta rời khỏi chỗ ngồi của anh ta lúc nào mà bàn chân của anh ta đang để trên mặt bàn học của Hương.

Hương sợ hãi. Hương không biết anh ta muốn gì mà lại tìm cách gây sự với Hương thế này.

Một giọng sắc lạnh vang lên.

_Cô mau biến ra khỏi đây và mau trả lại cái bàn gác chân cho tôi.

Hương run run đáp.

_Trong lớp chỉ có mỗi cái bàn này là còn trống. Tôi không thể đưa nó cho cậu.

_Dầm !

Anh ta lại đạp mạnh chân xuống mặt bàn.

_Cô có đi không ?

Thầy giáo can ngăn.

_Em đừng như thế. Trong lớp ai cũng là bạn bè cả. Em phải thông cảm cho bạn ấy mới phải.

Anh ta nhếch mép đáp.

_Em không muốn nghe. Từ trước đến giờ cái bàn này vẫn được em dùng để gác chân sao cô ta dám lấy ?

Hương sợ đến nỗi đông cứng cả người. Khả năng nói và phản kháng bay sạch ra khỏi đầu. Hương chỉ biết ngồi im chịu trận trước những câu đe dọa và tức tối của anh ta.

Các bạn trong lớp nín cười. Họ biết anh ta là ai nên không ai dám chọc giận anh ta chỉ có mình Hương là người mới đến, lại xui xẻo đi học muộn nên mới đụng phải anh ta.

Trong lớp không ai dám ho he tiếng nào, ngay cả thầy giáo cũng phải nể anh ta vài phần. Hương cảm tưởng chỉ có mình Hương đang chống trọi với cơn bão cát giữa sa mạc.

Ngay từ khi còn nhỏ Hương đã bị người ta bắt nạt và ăn hiếp. Hương đã quen chịu đựng, quen sống như một con rối, như một con người bị dìm sâu dưới lớp bùn. Trong mắt của mọi người, Hương không phải là con người đáng được tôn trọng.

Mặc dù Hương không làm việc gì xấu, cũng không hại ai nhưng hình thức bề ngoài, gia thế, địa vị, tính cách đã khiến Hương trở thành một kẻ không ra gì trong mắt họ.

Anh ta quát.

_Thế nào cô có đi không ?

Hương lắp bắp đáp.

_Làm…làm sao tôi đi được. Trong lớp này chỉ còn sót lại một cái ghế. Cậu…cậu làm ơn.

Anh ta hẩy một cãi. Hương ngã lăn ra đất. Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Cố dấu dòng lệ đang trực trào. Hương cố gắng ngồi dậy. Anh ta lạnh lùng nói.

_Nếu cô không chịu đi. Cô sẽ biết tay tôi.

Thấy giáo bất lực trước hành vi không coi ai ra gì của anh ta nhưng cũng không dám ho he nói câu nào. Ngay cả các bạn trong lớp mặc dù có bất bình cũng không dám tỏ vẻ chán ghét hay phản đối nếu không họ sẽ nhận được những hậu quả rất thê thảm.

Hương dựng lại bàn học, nhặt túi sách dưới đất. Vụng về chùi hai dòng lệ trên má. Hương cố gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, cố gắng lấy lại tự chủ.

Hương không cho phép bản thân mình được ngục ngã. Nếu Hương bỏ chạy, và không đám đến lớp nữa, mọi công sức mà Hương bỏ ra mấy năm nay sẽ tan thành mây khói.

Hương tự nhủ với lòng là phải sống thật tốt và hãy cố gắng lên. Hương đã chịu đựng quen những hành vi đối xử thô bạo và thô bỉ của mọi người xung quanh nên Hương tin là mình có thể chịu đựng được.

Hương ngồi xuống ghế. Anh ta nhếch mép. Đặt đôi giày bẩn lên thành ghế của Hương. Anh ta thản nhiên ngồi học theo kiểu đó suốt giờ học.
Đến giờ ra chơi. Hương vội cầm túi sách, đút sách vào cặp. Hương muốn đi chỗ nào đó cho khuây khỏa. Nếu còn ngồi im trong lớp và chịu đựng anh ta thì thà rằng Hương chịu phạt còn hơn.

_Dầm !

Hương giật thót, không cần ngẩng mặt lên nhìn. Hương cũng biết người vừa đạp chân xuống bàn mình là ai ? Hương than thầm, chắc anh ta không chịu buông tha cho Hương một cách dễ dàng. Anh ta sẽ bắt Hương phải chuyển chỗ hay trả lại cái bàn mà anh ta nói là anh ta luôn dùng nó để gác chân.

Hương chửu thầm tích cách độc đoán và lạnh lùng của anh ta. Cùng ngồi học trong lớp, sao anh ta dám chiếm hai cái bàn làm của riêng mình. Nếu trong lớp có nhiều bàn và nhiều chỗ trống cho anh ta làm thế thì không có gì đáng nói đằng này mỗi người chỉ có một cái bàn duy nhất. Nếu Hương trả lại cho anh ta, Hương lấy bàn học ở đâu để ngồi và học bằng cách nào.

Hương chua xót nghĩ. Không lẽ mình phải ngồi học dưới đất ? Bằng một giọng lạnh băng, không một chút biểu cảm. Anh ta nói.

_Thế nào cô có chịu đi không ?

Hương buồn bã trả lời.

_Cậu cũng biết rồi ở đây chỉ còn xót một cái bàn. Tôi…tôi không thể học nếu không có bàn.

_Dầm !

Hương giật bắn người. Sao anh ta thích dọa nạt tinh thần người khác như thế ?

_Vậy là cô muốn chết ?

Hương tự nhủ mình không được khóc nhưng nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn hết cả ra. Anh ta nhìn mái tóc bù xù, nhìn bộ quần áo ăn mặc theo kiểu thời trung cổ, nhìn cặp kính to đùng, nhìn thân hình tròn trịa của Hương. Anh ta nhăn mặt.

_Cô có biết trông cô giống gì không ? Trông cô rất giống một con chó xù lông được nuôi và chăm sóc tốt.

Đây không phải là lần đầu tiên, Hương bị người khác khinh rẻ và ăn nói kiểu này. Hương mím chặt môi.

Giật mạnh vào mái tóc bù xù của Hương. Anh ta chán nghét nói.

_Cô đúng là tạo vật xấu xí nhất mà tôi từng gặp. Cô không thấy là cô nên trốn đi chỗ nào đó hay nên ở nhà không đi ra đường như thế không phải là hay hơn à ?

Hương cắn răng không đáp. Bao nhiên phẫn nộ và tức giận đều bị Hương kìm nén trong cổ họng. Cầm túi sách. Hương đứng lên.

Hương đi như chạy ra khỏi lớp. Hương bỏ lại sau lưng ánh mắt khinh ghét của anh ta và tiếng cười cợt nhả của các bạn trong lớp. Buổi học đầu tiên của Hương ở ngôi trường mới là một thảm họa.

Hương lau mước mắt. Tự nhủ là mình phải cố gắng lên. Hương quan sát xung quanh. Hương cố tìm một chỗ nào đó để ngồi.

Phía sau trường Thiên Tân có một khu vườn rất rộng lớn. Hương vội vòng ra phía sau. Hương hy vọng là sẽ không có ai làm phiền mình.

Vứt túi sách xuống đất. Hương nằm xuống. Mắt ngước nhìn bầu trời cao. Dù cố tỏ ra mình không sao nhưng Hương là con người, Hương không phải là gỗ đá. Là con người ai cũng có cảm xúc, và lòng tự trọng của riêng mình.

Đứng trước mặt người khác, dù họ có tìm cách sỉ nhục Hương như thế nào. Hương cũng không bao giờ khóc trước mặt họ nhưng khi ở một mình, Hương khóc thầm lặng lẽ. Hương thương xót cho số phận không may và bất hạnh của mình.

Hương không có gì cả ngoài niềm tin vào tương lai và tin vào một mai kia ai đó có thể hiểu được mình.

Hương khóc, khóc như mưa. Ở đây không có ai nên Hương có thể bộc lộ hết con người thật của mình. Hương đấm mạnh vào thân cây. Hương đá, Hương đạp. Hương muốn gào to lên, muốn đập phá một thứ gì đó.

Sau khi đã xả được hết tức giận và uất ức. Hương thấy nhẹ nhõm hơn. Hương không ngờ được rằng những hành động không hay của Hương đã bị anh ta nhìn thấy.

Anh ta kinh ngạc khi thấy Hương trút hết tực giận của mình lên thân cây. Anh ta cũng không ngờ được rằng, Hương là một cô gái điên khùng như thế.

Anh ta thấy Hương ngoài hình thức bề ngoài xấu xí ra thì tính cách cũng tồi tệ chẳng kém.

Khoanh tay trước ngực, anh ta quan sát Hương như đang chiêm ngưỡng một người điên mới được thả từ trại tâm thần về nhà.

Anh ta ví mái tóc bù xù của Hương giống như một người vừa mới bị điện giật, còn cặp kính to dày đeo trên sống mũi giống như hai quả bí đắp vào mặt Hương. Anh ta chán ghét nhìn bộ quần áo của Hương. Anh ta không hiểu Hương có biết thẩm mĩ là gì không.

Nếu Hương là một người lớn tuổi, anh ta sẽ không có phàn nàn gì nhưng Hương chỉ mới mười tám tuổi. Một cô gái mới lớn mà ăn mặc giống như một cụ già. Anh ta lắc đầu.

Thường ngày anh ta rất ít nói và cũng rất kiệm lời. Trong lớp anh ta không chơi cùng với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta là một người lạnh lùng, một kẻ máu lạnh. Anh ta thích sống cô độc, thích được yên tĩnh một mình.

Bọn con trai không dám chơi với anh ta vì chỉ cần tức giận hay hơi phật lòng, anh ta sẵn sàng tặng họ vài vết thương nặng có, nhẹ có. Còn con gái tuy có thích và muốn anh ta để mắt đến mình, nhưng họ sợ anh ta sẽ dùng họ làm một cái bao cát để trút giận.

Đối với anh ta, con gái hay con trai thì cũng như nhau. Chỉ cần anh ta không thích, anh ta có thể ra tay với họ. Từ khi đi học cho đến tận bây giờ anh ta không chơi với ai, cũng không kết bạn với ai. Anh ta cũng giống như Hương. Cả hai đều là những người cô độc.

Hương không có bạn vì không ai muốn làm bạn với Hương. Còn anh ta không có bạn vì anh ta không muốn ai làm bạn với mình. Một người muốn có mà không được, trong khi người kia có nhưng lại không thích.

Khóc chán, đánh chán. Hương nhặt túi sách dưới đất lên. Cố gượng cười, Hương nghĩ đã đến lúc mình phải đi vào lớp.

Vừa đi vừa cúi mặt. Hương không hay có ai đó đang đứng chắn trước mặt mình. Đầu Hương đập nhẹ vào ngực anh ta. Cặp kính bị rơi xuống đất.

Hương sợ hãi vội ngước mắt nhìn lên. Thấy khuôn mặt tức giận và cặp mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống của anh ta. Hương vội lùi lại.

Anh ta tiến thêm một bước. Tiếng kính vỡ vang lên. Hương tái mặt. Nếu không có kính Hương không thể nhìn thấy gì. Hương vội ngồi thụp xuống. Với đôi mắt nhìn mờ mờ ảo ảo mọi thứ xung quanh. Hương cố tìm cặp kính vỡ của mình.

Anh ta thấy Hương đang mò mẫm xung quanh giống hệt như một ông thầy bói mù. Anh ta nhếch mép hỏi.

_Cô đang làm cái quái gì hả ?

Hương mếu máo đáp.

_Tôi đang cố tìm cặp kính của tôi. Nếu không có kính tôi không nhìn thấy gì cả.

Nhìn xuống chân mình. Anh ta thấy cặp kính của Hương đang nằm gọn dưới đáy giày. Chính anh ta là người đã làm vỡ kính của Hương.

Thở dài, anh ta nói.

_Kính của cô vỡ rồi. Cô nên đi mua cặp kính khác mà đeo.

Hương run rẩy hỏi.

_Cậu…cậu có biết kính của tôi ở đâu không ?

Mặc dù ghét Hương và không thích bị phiền lụy nhưng kính của Hương bị vỡ là do mình nên không còn cách nào khác. Anh ta đành cúi xuống lấy cặp kính dưới chân mình rồi đưa cho Hương.

Hương vội cầm lấy. Mắt kính đã bị vỡ nên Hương không thể sử dụng được nữa. Hương lặng người. Thốt không nên lời. Hương loạng choạng đứng dậy.

Kính vỡ, Hương không thể đi ra đường với đôi mắt không nhìn rõ được mọi thứ. Đi bộ đã khó nói gì đến việc Hương đang dùng xe đạp điện để đi học. Hơn mười một giờ Hương còn phải đi đón em trai.

Hương ôm lấy đầu. Hương không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.

Lệ trên má Hương rơi xuống. Hương khóc một cách tự nhiên. Hương không cần phải gào hay nghĩ nhiều đến những đau khổ và tủi nhục mà mình đã phải trải qua hơn mười năm nay. Hương vẫn có thể khóc, vẫn có thể rơi lệ. Đối với Hương, đau khổ và uất ức luôn ẩn sâu trong lòng, chỉ cần Hương buồn, nước mắt có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.

Anh ta giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn của Hương, đôi mắt long lanh đầy lệ. Khi nhìn vào đôi mắt của Hương, anh ta thấy mình bị hút hồn. Anh ta nhận ra Hương có một đôi mắt rất đẹp. Mặc dù về mọi mặt của Hương, anh ta không thích nhưng còn đôi mắt, anh ta không thể nói là mình không thích. Anh ta thích đôi mắt của Hương. Đôi mắt thật trong, thật hiền và thật đẹp.

Thấy Hương khóc tự nhiên anh ta thấy mủi lòng. Anh ta thấy mình cần có trách nhiệm với những gì mà anh ta gây ra cho Hương. Nhưng đó chỉ là một thoáng xao động và yếu đuối. Ngay lập tức anh ta lấy lại tự chủ và con người lạnh lùng trước kia.

Anh ta quay gót bỏ đi. Anh ta mặc Hương muốn xoay sở ra sao thì xoay. Anh ta không quan tâm.

Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết