...:: T1..Family ::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» loVe T1 fAmIlY
Truyện ngắn mùa bão. EmptyWed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103

» Buc thu gui vo yeu
Truyện ngắn mùa bão. EmptyThu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Buc thu Mac gui con gai.
Truyện ngắn mùa bão. EmptyThu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng

» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Truyện ngắn mùa bão. EmptyThu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng

» tom cruise
Truyện ngắn mùa bão. EmptySat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng

» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Truyện ngắn mùa bão. EmptySat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh

» bói tình yêu
Truyện ngắn mùa bão. EmptySat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh

»  LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Truyện ngắn mùa bão. EmptySat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh

»  may đồg fuc
Truyện ngắn mùa bão. EmptyTue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Social bookmarking

Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website


Truyện ngắn mùa bão.

Go down

Truyện ngắn mùa bão. Empty Truyện ngắn mùa bão.

Bài gửi  Phùng Phương Mai Sun May 01, 2011 7:55 am

Một đứa con gái chơi bi-a...! Chẳng lẽ kỳ cục lắm sao? Tôi cũng chẳng biết vì trong trường cũ, hai phần ba con gái biết đánh bi-a, gẩy bi-lắc , và xỏ giầy đá cầu như con trai hay đi guốc rồi cố tình nện thật mạnh trên cầu thang gỗ... ở nơi đó, những ngày đó, chúng tôi có thể rủ nhau đi bắt châu chấu về ăn hay đem ve vào lớp học... Có sao đâu! Nhưng hình như ở đây mọi việc chẳng như thế, tôi cáu kỉnh nhìn cái kiểu cười của những thằng con trai với điếu thuốc tập tọng trên khoé miệng khi nhìn Hân đi những đường cơ đầu tiên...
Lê không thích con gái chơi bi-a và đá cầu trong sân trường, đối với cậu ta – con gái nghĩa là tóc dài, váy dài, và dịu dàng từ tốn...
Tôi chẳng nói gì chỉ nghĩ thầm “nếu làm con gái khổ vậy thì làm quách con trai cho xong, sau này dù có ế chỏng trơ chắc cũng không đời nào mình lấy một “lão” chồng “phong kiến” như vậy...”
Có lẽ tôi chẳng phải là một đứa con gái ra con gái, Hân cũng vậy – nhưng tôi lại chúa ghét những con gà trống choai, con trai chẳng ra con trai, xỏ lỗ tai, để móng tay dài sơn xanh sơn đỏ, mái tóc lật phật dài quá vai. Thật không thể chịu đựng nổi! Vậy mà trong cái buổi chiều đẹp trời này đây, một con công với đúng cái bộ dạng như vậy đang tiến đến gần với một vẻ thách thức: “Chào hai bé, có muốn đánh độ không?”... Bé à? – tôi cáu kỉnh lẩm bẩm “rõ đồ điên”. Cái mặt non choẹt kia dù có gặm nát cả bao thuốc cũng chẳng chứng tỏ nổi hắn hơn tôi đến hai tuổi chứ đừng nói chỉ có một điếu ngắn ngủn thế kia, mà trong từ điển của tôi – con trai hơn tôi năm tuổi trở xuống đều là “chíp” tất...
- Tụi này không rảnh! Làm ơn ra chỗ khác đi.
- Bé làm gì mà nóng thế? Con gái mà cũng đi đánh bi-a cơ à? Thế này vậy, tôi sẽ chấp cả hai bé một lượt, nếu bé thắng thì muốn gì cũng được, kể cả việc trồng cây chuối đi quanh hồ Tây. Còn thua thì tôi chỉ xin được xem qua nhãn hai cuốn vở kia! Được chứ?
Thế này thì thật quá quắt! Được lắm!...
Từ khi chưa đi học tôi vẫn được nghe bà tôi dạy những câu thành ngữ, tục ngữ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới thấy câu “thùng rỗng kêu to” đúng đến vậy!... chỉ sau vài cơ đầu, “con công” đã thôi xù mỏ kêu quang quác. Với lối đánh cộng điểm không ép tròn, tôi có thể dễ dàng “mồi” cho Hân kết thúc một cách nhanh chóng... Mồ hôi gã lấm tấm trên khuôn mặt. Phải làm gì để cho xứng đáng với “tội danh” bây giờ nhỉ? Tôi đọc thấy vẻ quỷ quái đầy khoái trá hiện lên trên nét mặt Hân – không lẽ bắt “thằng nhóc” trồng cây chuối đi vòng quanh hồ Tây thật?... Nhưng thôi – với bọn con trai - điều đáng sợ nhất - có lẽ là bị coi thường! Tôi chỉ cười nhạt và Hân cũng vậy. Chúng tôi bỏ về không ra một điều kiện nào cả, thậm chí còn “quân tử Tàu” đến mức không thèm bắt gã xùi ra tiền thuê bàn...
Thật lạ là tôi hoà nhập với lớp mới rất nhanh. ở ngôi trường mới này tôi khác đi lúc nào chẳng biết nữa. Con gái ở đây rất hiền, tóc dài và mắt ướt, không có đứa nào bôi “lai” xanh “lai” đỏ trên tóc, không mang mô-bai vào lớp học và móng tay cắt cụt đến thịt ngón... Vừa mới chân ướt chân ráo vào lớp, chúng nó chẳng cần biết tôi có thích hay không đã túm tay lôi tuột ra cổng: “Đi xem nước ròng...”.
Nhãn sai quả, bão to và nước ngập, dân tình dáo dác. Tôi chẳng khoái cái dòng nước đen đúa lờ đờ rác rến nhưng cũng ra sức chen lấn qua dòng người đang chen chúc nhau để thò cổ thò đầu nhòm xuống... Bão lụt... hay gì đâu!
Thằng Hữu đến. Hai ống quần xắn quá gối. Cười hi hi: “Lụt thế này chỉ có “ông bà già” lo, trẻ con lại sướng, nghịch nước bẩn tha hồ, người ta muốn đi đò đông quá, tao cũng kiếm được cái mủng bé tẹo, đẩy vớ đẩy vẩn vài chuyến cũng kiếm được mấy chục nghìn nộp cho bu”. Lớp trưởng mím môi: “Bão thế này, nhà mấy đứa trồng ngô, lạc dưới bãi rồi thối hết gốc thôi...”.
Hoá ra con gái ở lớp này cũng không “hiền” như tôi tưởng... được vài ngày, cái Oanh – phó bí thư có hai bóm tóc dài, xách một cái túi đến đưa cho lớp trưởng, trong đó có con rắn dài hơn sải tay đã bị đập bẹp đầu: “Cho mày đem về nấu cháo...”
Dường như mọi thứ đều lạ lẫm với tôi, cái khoảng cách không xa lắm giữa ngoại vi thành phố đủ cho tôi có cái mác công dân phố thị về học trường làng; đủ cho bố tôi - ông tổng giám đốc luôn luôn bận rộn đi hết công kia việc nọ cùng bà thư ký – dì ghẻ xinh đẹp yên tâm rằng – cô con gái rượu của ông đang ở một nơi không có lũ “dũng sĩ diệt gia đình” chuyên “chà đồ nhôm” mang đi chích choác... Nhiều khi tôi muốn hét vào mặt ông rằng bố nên biết bố có một đứa con gái không phải là “ra gì” mà là “quá ra gì”; vì nếu tôi “không ra gì” thì cả cái trường nhà quê, một lũ bạn nhà quê và cái khoảng cách chưa lấy gì làm nhà quê này cũng chẳng thể ngăn cách tôi với những thằng bạn tiền cầm đồ dắt đầy túi ấy...
Ngày ngày, tôi đi học bằng xe máy, loại xe Chaly cúc cu hễ trời mưa là nước từ đằng sau bắn toé loé vòng lên tận mặt, chẳng có chút gì ra vẻ “sành điệu”, không phải vì “ông già” tổng giám đốc ki bo hay muốn quản lý tôi, có lẽ vì tôi đã chán cái mùi dầu thơm 40 nghìn một lít khen khét nhả ra từ ống xả chiếc Kích-bốc của Lê, vậy thôi! Và chán tất cả những con khỉ ngồi long nhong tiêu tốn cả mấy tiếng đồng hồ trên những chiếc xe như thế chỉ để lượn đi lượn lại ở đường Thanh Niên mà trình diễn vài bộ cánh mới. Hay tại tôi cố tình muốn quên rằng đã có thời mình là một trong những “con khỉ” như vậy?... cũng chẳng nên bới móc tìm căn nguyên làm gì cho mệt... Chỉ cần biết rằng ở đây – lũ bạn mới chấp nhận tôi một cách hồn nhiên, chẳng chút xoi mói... ngồi chia nhau những củ khoai luộc và vài con muồm muỗm nướng béo ngậy thay vì cóc, ổi, xoài như nữ sinh “trên phố” ... Tất nhiên là tôi cũng có phần...
...
Tôi ít ra bàn bi-a hơn, thay vào đó, tôi mò mẫm xuống nhà Linh nhổ lạc. Lần đầu tiên trong đời tôi biết cây lạc có hình dáng như thế nào, trông hay ho hơn nhiều so với hình vẽ trong sách sinh học lớp 6...
...
Lâu lắm tôi không gặp Nam, bạn trường lớp cũ. Hân làu bàu: “Gặp làm gì? Nó mới đi cai về, ông bà già nhốt ở nhà, không cho đi đâu, không cho gặp ai cả...”
Vài hôm sau, tôi thấy Nam trên đường, phóng xe vù vù, tóc tai dựng ngược, nhìn thấy tôi, Nam quay xe lại: “Ngọc đi đâu vậy?”. Tôi nhún vai, trả lời thật mà sao tự nhiên cảm thấy câu nói của mình có vẻ gì sến sến: “Đi học thôi! Còn Nam?”. “Thất tình. Chán đời. Bùng nhà đi chơi”. “Đi mấy hôm rồi?”. “Ba hôm, đặt hết các thứ rồi, còn mỗi con xe chưa dính”. “ở đâu?”. “Nhà thằng bạn, cụ khốt bỏ nhau, nó ở một mình, thôi đi nhé, chơi cho nó sướng đời, chán quá...”...
...
Thầy gõ gõ thước kẻ lên bảng: “Lớp mình được ưu tiên, những năm suất học bổng học sinh nghèo vượt khó...”. Cả lớp nhao nhao. Thảo bẻ tay cái “cắc”: “Rồi ối đứa đỡ được nhiều đây. Lại đang mùa bão...”.
...
Lại một cơn nữa đến, gió réo ào ào trên các ngọn cây, mưa xối xả... Một – hai – ba... rồi sáu đứa nghỉ học, lớp trưởng cắm cúi ghi sĩ số, lẩm bẩm: “Nhà bọn nó chắc dột hết rồi, hôm qua cây mít ở sân nhà Linh bị gió dập đổ trúng mái bếp...”.
Tan bão, vẫn thấy có đứa chưa đi học, lớp trưởng kéo bí thư, mấy tổ trưởng đến nhà. Tôi vứt xe trong trường, lội bì bõm theo, quần áo bùn bắn tung toé... Đến nơi thấy My đang ngồi trên giường, cắm cúi đan những cái lồng to hơn nắm tay, xung quanh chân giường nước ì oạp: “Bão tan, chim non bắt được nhiều lắm, tao phải đan phụ cho xong đống lồng người ta đặt, kịp đem lên phố còn gỡ gạc được chứ mấy hôm nữa mất giá...”
Mấy đứa bạn đi cùng sà xuống thoăn thoắt đan, tôi cũng vớ mấy cọng nan, bàn tay vụng về cứ gài vào lại xổ ra, chắc tại chưa làm bao giờ...
...
Trên đường về tôi gặp mấy đứa bạn cũ, đứa nào cũng đã “lên đời” xe, cái nào cái nấy mới cứng. Lan cười sằng sặc: “Ngọc “công chúa” đây rồi, “tu” thế đã đủ thành chính quả rồi đấy, thôi quay về với hội này đi! Chán quá đi mất, sao không bão thêm mấy hôm nữa???” ... Tôi nhìn nó, lạ lẫm... “Bọn thằng Nam đúng hôm sắp bão rủ nhau đua xe trong gió, trò tiêu khiển mới đấy, cảm giác mạnh hơn nhiều”...
...
Người ta sẽ muốn gì khi người ta không còn biết làm gì? Tôi không biết! Đã khá lâu rồi, tôi đánh mất cảm giác “không biết làm gì”...
Bão tan rồi! – Chẳng biết lạc trong khoảng nhà cái Linh có bị thối gốc không?


Phùng Phương Mai
[Học Sinh Tích Cực]
[Học Sinh Tích Cực]

Tổng số bài gửi : 152
Join date : 21/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết