Top posters
Đỗ Việt Thành (230) | ||||
Nguyễn Lan Hương (225) | ||||
Nguyễn Quốc Khánh (201) | ||||
Phạm Công Tuấn (190) | ||||
Nguyễn Hà Trang (189) | ||||
Trần Việt Anh (184) | ||||
Nguyễn Thanh Huyền (165) | ||||
Phùng Phương Mai (152) | ||||
Phạm Mỹ Duyên (140) | ||||
Đào Bích Thảo (140) |
Latest topics
Tìm kiếm
Similar topics
Social bookmarking
Bookmark and share the address of ...::T1..Family::... on your social bookmarking website
Bookmark and share the address of ...:: T1..Family ::... on your social bookmarking website
Tình yêu tạo nên lẽ sống
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tình yêu tạo nên lẽ sống
Tình yêu tạo nên lẽ sống
Tình yêu là phương thuốc nhiệm mầu cho tất cả chúng ta - cả những người trao tặng lẫn những người đón nhận nó.
Tôi
chỉ mới 12 tuổi, nhưng tôi đã biết buồn và rất sợ cái chết mỗi khi nghĩ
đến ông ngoại, người mang trong mình căn bệnh gọi là “khí thủng” do
thói quen hút thuốc từ hồi ông còn học trung học. Đó là một bệnh khủng
khiếp, nó có thể phá hủy toàn bộ hệ thống hô hấp của người bệnh.
Từ
khi bà tôi qua đời, ông rất buồn và thậm chí còn nổi giận với cả cuộc
đời. Ông trở nên bẳn tính và đôi khi còn nói những lời khó nghe làm tổn
thương đến những người tử tế. Tuy vậy, khi ở bên tôi, dường như tất cả
sự dịu dàng trong ông đều được bộc lộ.
Gần đây, ông bị ốm nặng,
phải phẫu thuật cổ họng và dùng máy hô hấp mới thở được. Các bác sĩ cho
biết cuộc sống của ông chỉ còn có thể đếm từng ngày, nhưng kỳ diệu thay
ông lại hồi phục. Ông không cần dùng máy hô hấp để thở nữa nhưng vẫn
chưa thể nói được. Những câu nói của ông chỉ còn là những âm thanh khò
khè yếu ớt.
Lúc ông đang nằm viện, tôi và mẹ đã về quê thăm ông. Chúng tôi sợ sẽ không còn dịp nào để gặp ông nữa.
Khi
hai mẹ con bước vào phòng ông, tôi thật sự bị sốc vì bệnh tình của ông.
Trông ông rất mệt, chẳng thể làm được bất kỳ điều gì dù chỉ là thốt ra
vài tiếng càu nhàu. Dù vậy, chẳng biết bằng cách nào đó, ông nhìn tôi và
lẩm bẩm được hai tiếng: “Ông... cháu.”
- Ông nói gì ạ?- Tôi thì thầm.
Ông
không còn sức để trả lời tôi nữa. Tất cả sức lực còn lại trong người,
ông đã dồn hết vào hai tiếng không trọn nghĩa: “Ông... cháu”.
Sáng
hôm sau tôi và mẹ phải đi. Tôi mang theo trong lòng nỗi băn khoăn không
biết ông đã cố hết sức nói với tôi điều gì. Mãi cho đến một tuần sau
khi trở về nhà, tôi mới rõ những gì ông muốn nói.
Một cô y tá
làm việc ở bệnh viện nơi ông đang điều trị đã gọi điện thoại cho gia
đình tôi. Cô nhắn lại nguyên văn lời ông tôi nhờ nói lại:
“Hãy gọi giúp cho cháu gái của tôi và nói với nó rằng ‘yêu’”.
Thoạt
tiên, tôi cảm thấy dường như có cái gì đó nhầm lẫn. Tại sao ông chỉ nói
một chữ “yêu” không thôi? Tại sao ông lại không nói “Ông yêu cháu”? Rồi
tôi chợt bừng tỉnh và nhớ ra. Vậy là điều mà ông cố nói ra thành lời
trong cái ngày tôi và mẹ thăm ông ở bệnh viện là câu “Ông yêu cháu”. Tôi
thật sự cảm động. Tôi cảm thấy mình như sắp khóc, và tôi khóc thật.
Trải
qua nhiều tuần chịu đau đớn, cuối cùng ông cũng nói lại được. Tôi gọi
điện cho ông mỗi tối. Bình thường cứ nói chuyện được khoảng 5 phút thì
ông phải ngừng lại bởi ông vẫn chưa khỏe lắm. Nhưng trước khi gác máy,
bao giờ ông cũng nói câu “Ông yêu cháu” và “Ông sẽ làm bất cứ điều gì
cho cháu”. Những lời này cùng lời bộc bạch cảm động của ông “Cháu là lẽ
sống duy nhất của ông” là những lời hay nhất mà tôi từng nhận được trong
cuộc đời!
Ông sẽ chẳng thể nào khỏe mạnh lại được như xưa và tôi
biết thời gian gần nhau của hai ông cháu không còn nhiều. Tôi cảm thấy
vinh dự vì được ông chọn làm người để chia sẻ những cảm xúc của ông.
Tình yêu thương mà ông dành cho tôi sâu sắc biết bao! Ba từ “Ông yêu
cháu” nghe tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra không đơn giản chút nào.
Đó là một lẽ sống trong đời.
Tình yêu là phương thuốc nhiệm mầu cho tất cả chúng ta - cả những người trao tặng lẫn những người đón nhận nó.
Tôi
chỉ mới 12 tuổi, nhưng tôi đã biết buồn và rất sợ cái chết mỗi khi nghĩ
đến ông ngoại, người mang trong mình căn bệnh gọi là “khí thủng” do
thói quen hút thuốc từ hồi ông còn học trung học. Đó là một bệnh khủng
khiếp, nó có thể phá hủy toàn bộ hệ thống hô hấp của người bệnh.
Từ
khi bà tôi qua đời, ông rất buồn và thậm chí còn nổi giận với cả cuộc
đời. Ông trở nên bẳn tính và đôi khi còn nói những lời khó nghe làm tổn
thương đến những người tử tế. Tuy vậy, khi ở bên tôi, dường như tất cả
sự dịu dàng trong ông đều được bộc lộ.
Gần đây, ông bị ốm nặng,
phải phẫu thuật cổ họng và dùng máy hô hấp mới thở được. Các bác sĩ cho
biết cuộc sống của ông chỉ còn có thể đếm từng ngày, nhưng kỳ diệu thay
ông lại hồi phục. Ông không cần dùng máy hô hấp để thở nữa nhưng vẫn
chưa thể nói được. Những câu nói của ông chỉ còn là những âm thanh khò
khè yếu ớt.
Lúc ông đang nằm viện, tôi và mẹ đã về quê thăm ông. Chúng tôi sợ sẽ không còn dịp nào để gặp ông nữa.
Khi
hai mẹ con bước vào phòng ông, tôi thật sự bị sốc vì bệnh tình của ông.
Trông ông rất mệt, chẳng thể làm được bất kỳ điều gì dù chỉ là thốt ra
vài tiếng càu nhàu. Dù vậy, chẳng biết bằng cách nào đó, ông nhìn tôi và
lẩm bẩm được hai tiếng: “Ông... cháu.”
- Ông nói gì ạ?- Tôi thì thầm.
Ông
không còn sức để trả lời tôi nữa. Tất cả sức lực còn lại trong người,
ông đã dồn hết vào hai tiếng không trọn nghĩa: “Ông... cháu”.
Sáng
hôm sau tôi và mẹ phải đi. Tôi mang theo trong lòng nỗi băn khoăn không
biết ông đã cố hết sức nói với tôi điều gì. Mãi cho đến một tuần sau
khi trở về nhà, tôi mới rõ những gì ông muốn nói.
Một cô y tá
làm việc ở bệnh viện nơi ông đang điều trị đã gọi điện thoại cho gia
đình tôi. Cô nhắn lại nguyên văn lời ông tôi nhờ nói lại:
“Hãy gọi giúp cho cháu gái của tôi và nói với nó rằng ‘yêu’”.
Thoạt
tiên, tôi cảm thấy dường như có cái gì đó nhầm lẫn. Tại sao ông chỉ nói
một chữ “yêu” không thôi? Tại sao ông lại không nói “Ông yêu cháu”? Rồi
tôi chợt bừng tỉnh và nhớ ra. Vậy là điều mà ông cố nói ra thành lời
trong cái ngày tôi và mẹ thăm ông ở bệnh viện là câu “Ông yêu cháu”. Tôi
thật sự cảm động. Tôi cảm thấy mình như sắp khóc, và tôi khóc thật.
Trải
qua nhiều tuần chịu đau đớn, cuối cùng ông cũng nói lại được. Tôi gọi
điện cho ông mỗi tối. Bình thường cứ nói chuyện được khoảng 5 phút thì
ông phải ngừng lại bởi ông vẫn chưa khỏe lắm. Nhưng trước khi gác máy,
bao giờ ông cũng nói câu “Ông yêu cháu” và “Ông sẽ làm bất cứ điều gì
cho cháu”. Những lời này cùng lời bộc bạch cảm động của ông “Cháu là lẽ
sống duy nhất của ông” là những lời hay nhất mà tôi từng nhận được trong
cuộc đời!
Ông sẽ chẳng thể nào khỏe mạnh lại được như xưa và tôi
biết thời gian gần nhau của hai ông cháu không còn nhiều. Tôi cảm thấy
vinh dự vì được ông chọn làm người để chia sẻ những cảm xúc của ông.
Tình yêu thương mà ông dành cho tôi sâu sắc biết bao! Ba từ “Ông yêu
cháu” nghe tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra không đơn giản chút nào.
Đó là một lẽ sống trong đời.
Điều Thanh Huyền- [Học Sinh Gương Mẫu]
- Tổng số bài gửi : 127
Join date : 18/04/2011
Age : 28
Đến từ : Yên Bái
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Wed Aug 24, 2011 8:54 pm by nangsommai_148103
» Buc thu gui vo yeu
Thu Jun 09, 2011 9:18 pm by Bùi Ngọc Thắng
» Buc thu Mac gui con gai.
Thu Jun 09, 2011 9:10 pm by Bùi Ngọc Thắng
» Tàu Trung Quốc lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Việt Nam
Thu Jun 09, 2011 6:05 pm by Bùi Ngọc Thắng
» tom cruise
Sat May 21, 2011 4:17 pm by Bùi Ngọc Thắng
» đề thi học kì môn lịch sử. mọi người tham khảo nhé!
Sat May 21, 2011 11:39 am by Vũ Ngoc Anh
» bói tình yêu
Sat May 21, 2011 10:49 am by Vũ Ngoc Anh
» LƠÌ TÂM SỰ VỚI LỚP
Sat May 21, 2011 10:40 am by Vũ Ngoc Anh
» may đồg fuc
Tue May 17, 2011 9:25 pm by Nguyễn Thanh Huyền